CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 136

Chưa biết rõ nguyên nhân nhưng tất cả chúng tôi đều có chung nhận

định - dấu hiệu bị lộ đã rõ, khả năng bất ngờ không còn nữa.

Tình huống thay đổi mau lẹ. Từ kỳ tập chúng tôi phải chuyển sang

cường tập, phát huy tối đa các loại hỏa lực sơn pháo 75 ly, ĐKZ 75, súng
cối 82 bắn chế áp mạnh mẽ hỗ trợ cho các mũi, các hướng đồng loạt tiến
công. Cuộc chiến đấu từ đây diễn ra rất gay go, ác liệt. Số thương vong tăng
lên, phần lớn các chiến sĩ đánh bộc phá bị thương và hy sinh, một số trận
địa pháo bắn thẳng bị trúng đạn, pháo bị hỏng. Sau hai mươi phút đầu nổ
súng, các hướng mới mở được hai đến ba lớp hàng rào, chưa mũi nào vào
được chi khu.

Sau khi khẩn trương vận chuyển thương binh về phía sau cứu chữa, chấn

chỉnh, bổ sung lực lượng, điều trận địa hỏa lực lên gần hơn để nâng hiệu
quả bắn chế áp hỏa điểm địch, chúng tôi hạ lệnh đợt đột phá lần thứ hai vào
lúc 1 giờ sáng ngày 10 tháng 6, kéo dài đến 5 giờ mới kết thúc, ta chiếm
phần lớn các mục tiêu trong chi khu.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, trận địa đã im tiếng súng, vậy mà cả hai anh

Sáu Khâm, Năm Phòng đều khóc, với nét mặt ngậm ngùi, thương cảm, vì ta
bị thương vong quá nhiều(4).

(4) Theo số thống kê, riêng trận tiến công chi khu quân sự Đồng Xoài,

số thương vong 424 (trong đó có 134 đồng chí hy sinh).

Chiến thắng mà buồn lo, giống như tôi đã ôm khóc nức nở vì thương xót

đại đội trưởng Trần Cừ hy sinh trong trận đánh chiếm cứ điểm quân sự
Đông Khê (trong chiến dịch Biên Giới Thu Đông năm 1950), khóc vì ân
hận, vì hôm trước tôi nặng lời, do hiểu lầm anh!

Hiểu được phút yếu đuối chân thật đời thường, không thể có lý do trách

cứ, tôi lựa lời trao đổi với hai anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.