CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 312

19/1/1973, lập nên thế trận “da báo” ở miền Đông Nam Bộ, trước khi Hiệp
định Paris được ký kết, đã kết thúc nhiệm vụ đợt ba; đồng thời cũng là tình
huống cuối cùng của chiến dịch Nguyễn Huệ kéo dài ròng rã gần mười
tháng (từ tháng 4 năm 1972 đến tháng 1 năm 1973).

Ngay từ khi Tàu Ô được xác định là khu vực trận địa chốt chặn nhằm

đánh bại âm mưu giải tỏa đường 13 của địch, thì liền đó một vấn đề về cách
đánh được nêu lên, dai dẳng trong nhiều năm.

Vì chốt chặn là đồng nghĩa với phòng ngự, mà phòng ngự là trái với tư

tưởng tiến công trong chiến lược quân sự của Đảng cần phải quán triệt
trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước; rằng chốt chặn Tàu Ô là
phòng ngự đơn thuần, vân vân.

Sự kiện Tàu Ô là một biện hộ, một minh chứng đầy sức thuyết phục cho

một biện pháp, một cách đánh đúng đắn phù hợp với thực tế bấy giờ, chẳng
ai còn đặt vấn đề trao đổi nữa.

Nhưng một thời gian dài sau đó, do nhiều nguyên nhân, cuộc tranh luận

vẫn cứ tiếp tục, nhiều ý kiến tán thành, xem đó như một cách đánh mới,
cũng không ít ý kiến phản đối, phê phán gay gắt, khiến anh Đàm Văn Ngụy,
sư đoàn trưởng Sư đoàn 7, người trực tiếp đề xuất và chỉ huy cuộc chiến
đấu chốt chặn Tàu Ô nhiều lúc phân vân đến hoang mang, không dám nhận
cái đúng về mình. Sau này những lúc gặp anh trong hội nghị quân chính
toàn quân, trong các lớp tập huấn cán bộ cao cấp, chúng tôi có dịp hàn
huyên, được nghe anh kể về cách đánh mà sau này anh vận dụng vào khu
vực Tàu Ô.

- Bắt đầu từ trận Hú Mường (Thượng Lào)... - Anh Đàm Văn Ngụy mở

đầu câu chuyện.

Thực hiện liên minh chiến đấu chống kẻ thù chung, từ năm 1960, trung

đoàn 174 của chúng tôi được lệnh hành quân sang đất nước Lào phối hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.