CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 336

Hai ngày sau, 6/11/1973, địch đưa gần như toàn bộ sư đoàn 22 (hai trung

đoàn bộ binh, một trung đoàn xe tăng và thiết giáp) đang hành quân lấn
chiếm vùng ven biển Ninh Thuận, Bình Thuận lên phản kích quyết liệt
hòng chiếm lại Bù Bông.

Theo kế hoạch định trước, tôi lệnh cho trung đoàn đặc công 429 để lại

một tiểu đoàn mạnh giữ Bù Bông, lực lượng còn lại chuyển sang đánh địch
phản kích từ hướng Kiến Đức lên.

Đây cũng là một cách đánh điểm diệt viện. Nhưng viện binh địch với lực

lượng đông, hỏa lực mạnh, ưu thế hơn ta. Song ta chủ động ở thế trận bày
sẵn, lại sẵn có khí thế chiến thắng cổ vũ. Cái thế cụ thể ấy đã tạo nên sức
mạnh, khắc phục được lực lượng có hạn, hình thành cách đánh chặn địch
phía trước, vu hồi phía sau, chia cắt đội hình địch ra từng đoạn thực hành
tiến công, tiêu diệt, đã làm tan rã hai trên ba lực lượng sư đoàn 22, sư đoàn
trưởng của sư đoàn này bị thương nặng, buộc chúng phải lui quân. Vùng
giải phóng mới của ta được giữ vững góp phần hỗ trợ cho lực lượng Quân
khu 6 chống địch lấn chiếm có kết quả ở tây Phan Thiết.

Đêm 8/11/1973 tôi thao thức vì niềm vui chiến thắng đạt được nhanh,

gọn và giòn giã, nhưng cũng còn một lẽ nữa làm luồng suy nghĩ mới bật
dậy. Cái thế ở đây cho phép ta tiến xa hơn nữa, chọc thẳng xuống Kiến Đức
tới Đắc Nông - Gia Nghĩa, tạo một thế mới ở nam Tây Nguyên, từ đây nối
xuống Bù Đăng - Phước Long. Từ Bù Bông xuống Kiến Đức chỉ có ba
mươi ki-lô-mét. Ngoài đường tỉnh lộ, ta tìm được đường be(5), tuy khó đi
nhưng giữ được bí mật khi chuyển quân, kéo pháo, tiến công Kiến Đức tạo
thêm thế mới. Đã đánh là chắc ăn nhưng cần phải có thêm lực lượng.

(5) Đường lâm nghiệp dùng để kiểm tra, khai thác và kéo gỗ.

Bốn giờ sáng tôi điện triệu tập các đồng chí chỉ huy trưởng và bí thư

Đảng ủy các đơn vị đến hội ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.