Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm, khi còn bé… Khi đó, tất nhiên
chuyện gì cũng tốt.
Nếu Thừa Viễn đã về, Du Nhiên nhất định phải đi, hơn nữa, còn phải đi
thật xa.
Vì vậy, Du Nhiên xách ba lô lên, buổi chiều cùng ngày đã chạy về thành
phố, nơi có trường học.
Vốn muốn tùy tiện tìm một bạn học nương tựa vài hôm, ai ngờ những
bạn học thân thuộc đều đã đi du lịch, Du Nhiên đành phải rơi vào hoàn
cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ở trong khách sạn ba ngày, túi tiền của Du Nhiên đã gần như thấy đáy.
Hiện giờ, Du Nhiên đã lâm vào bước đường cùng, nghe nói Thừa Viễn
còn đang ở nhà cô, cô tạm thời không thể trở về, nhưng nếu tiếp tục thế
này, cô nhất định sẽ chết đói ở đầu đường.
Tiếp tục do dự hai ngày, toàn bộ tiền trên người Du Nhiên đã tiêu sạch
bách, lần này thật sự là “sơn cùng thủy tận”.
Để tiết kiệm, Du Nhiên đi tới siêu thị, định bụng mua ba gói mì ăn liền,
cố gắng vượt qua ba ngày.
Đương nhiên, vẫn thói quen cũ, Du Nhiên đi thẳng tới giá để mì thịt bò
hầm cà chua.
Ngay khi cô vươn tay định lấy gói mì, một cái tay khác cũng làm động
tác y hệt như vậy.
Ngón tay thon dài mà không yếu ớt, sạch sẽ lại tao nhã, phẩm chất
giống như bạch ngọc tự phát sáng.