Từ góc độ của cô nhìn lại, trong mắt Khuất Vân có một vẻ dịu dàng
hiếm thấy, giống như lửa trên núi băng, như sao trên trời đêm, như dòng
suối thanh mát giữa biển nham thạch, bởi vì quá ít nên càng mang lại chấn
động rõ ràng.
Lần cuối cùng Du Nhiên tha thiết nghĩ đến một chuyện gì đó như thế là
trong kỳ quân sự ở cấp ba – tròn một tháng cô không có que kem nào vào
miệng, kết quả là, nằm mơ cô cũng mơ thấy vị ngọt ngào, mềm mịn của
kem.
Nghĩ vậy, Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.
Điều đó chứng minh, cô nghĩ về Khuất Vân như vậy, là vì… cô muốn
ăn tươi nuốt sống anh ta?!
Du Nhiên bắt đầu phỉ nhổ chính mình, nhất định là thiếu hơi trai quá độ
sinh ra ảo giác rồi.
“Em đang mộng du đấy à?” Trong bóng tối, giọng nói của Khuất Vân
vang lên bên cạnh Du Nhiên.
Du Nhiên quay đầu lại, phát hiện Khuất Vân đã đứng cạnh sô pha từ
bao giờ, một đôi mắt lóe sáng.
“Căn cứ vào khoảng cách giữa giường của hai chúng ta, người mộng du
là anh mới đúng.” Du Nhiên nói.
“Giải thích chút vậy, tôi là vội tới đưa đồ cho em.” Khuất Vân nói xong
lại lấy ra quả cầu thủy tinh nhỏ đặt lên bàn, ấn chốt mở, lập tức, trong
phòng khách tối om xuất hiện rất nhiều ngôi sao nhỏ phát sáng, những điểm
sáng nho nhỏ chiếu lên trần nhà, bốn bức tường, khiến cho màn đêm trở
nên thật thơ mộng.
“Đẹp không?” Khuất Vân hỏi.