CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 674

Tuy kết quả không nhất định sẽ lạc quan, nhưng bất kể thế nào, đã cố

gắng, sẽ không còn hổ thẹn với lương tâm.

“Ngày kia.” Cổ Thừa Viễn cúi đầu nhìn Du Nhiên, bóng đen từ đôi lông

mi hất xuống trong mắt anh ta giống như vĩnh viễn tồn tại: “Nhưng Du
Nhiên, hãy nhớ yêu cầu này, một năm, chỉ một năm thôi, anh chắc chắn sẽ
trở về.”

“Anh đang uy hiếp tôi?” Du Nhiên hỏi.

“Anh rất vui vì em ý thức được chuyện đó.” Cổ Thừa Viễn nói: “Nếu

vậy, cố gắng hưởng thụ một năm cuối cùng của em và Khuất Vân đi.”

Nói xong, anh ta xoay người, định bước đi.

Nhưng Du Nhiên gọi anh ta lại.

“Sợ à?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên lắc đầu, sau đó, đưa cổ tay mình lên cho anh ta nhìn, dưới ánh

mặt trời, vết thương trên cổ tay trắng nõn vô cùng gai mắt.

Có lẽ vì ánh mặt trời giữa trưa, có lẽ vì biểu hiện bình tĩnh như nước của

Du Nhiên, mí mắt Cổ Thừa Viễn khẽ run lên.

“Thật ra, vết thương này nên tồn tại từ bốn năm trước.” Giọng nói của

Du Nhiên có chút mờ ảo: “Chính là lúc anh nói anh hận tôi, hơn nữa lại thi
đại học không thành, tôi đã nghĩ tới chuyện tự giết chết bản thân, công cụ
cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ là, trong giây phút cuối cùng… bỗng cảm
thấy sống vẫn tốt hơn, nên mới buông xuống con dao chuẩn bị để cắt mạch
máu của chính mình.”

“Thật ra, khi đó, tôi đã chết, Lý Du Nhiên trước đây đã chết, Lý Du

Nhiên có thể cho anh sự ấm áp, có thể một lòng yêu anh, có thể vĩnh viễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.