CHÀNG NGỐC - Trang 392

nhé. Hay không biết đằng nào mà kết thúc? (Người bực dọc kinh khủng).

– Có lẽ tôi cũng phải bổ sung thêm một chút, - Evgeni Pavlovits cười

nói, - cậu Terentiev ạ, theo tôi, tất cả những gì tôi đã được nghe bạn bè cậu
nói cũng như tất cả những gì mà cậu vừa bày tỏ một cách quá tài tình như
vậy chung quy lại là cả một luận thuyết tán tụng quyền năng, trước hết là
quyền năng, quyền năng phải vượt qua tất cả, thậm chí phải gạt bỏ tất cả
những gì còn lại, có thể là cả việc xem xét nội dung của quyền năng nữa.
Có thể là tôi đang mắc sai lầm trong chuyện này chăng?

– Cố nhiên là ông nhầm lẫn mất rồi, thậm chí tôi còn không hiểu được

ông… thế rồi sao nữa? Ở góc hàng hiên cũng đã nghe có tiếng rì rầm. Anh
chàng gọi Lebedev bằng cậu cứ lầu bầu trong miệng:

– Hầu như chẳng còn gì đáng nói nữa đâu, - Evgeni Pavlovits nói tiếp, -

tôi chỉ muốn vạch ra rằng xuất phát từ chỗ đó, câu chuyện có thể nhảy
thẳng sang vấn đề quyền lực, tức là quyền của nắm đấm đơn thuần và ý
nguyện cá nhân như cái kết rất dễ gặp trên đời. Prudhon

[98]

chả đã chốt lại

ở vấn đề quyền lực là gì. Trong cuộc nội chiến ở Mỹ,

[99]

nhiều đại biểu

hàng đầu của phái tự do đã lên tiếng ủng hộ các chủ đồn điền vì theo họ,
dân da đen vốn dĩ là giống người thấp kém hơn dân da trắng, do đó quyền
lực phải thuộc về dân da trắng…

– Thế thì sao?
– Như vậy có nghĩa là cậu không phủ nhận vấn đề quyền lực?
– Ừ đấy, thì sao?
– Cậu kiên định thật; tôi chỉ muốn nói rằng từ quyền của kẻ mạnh cho

đến quyền của cọp beo và cá sấu và thậm chí là Danilov và Gorski nữa
cũng chẳng xa xôi gì mấy.

– Tôi không biết, thế rồi sao nữa?
Ippolit cứ ngồi nghe như vịt nghe sấm và nếu cứ luôn mồm “thế thì sao”

với “thế rồi sao” thì hình như cũng tại quen mồm là chính chứ chả phải vì
chú ý và muốn biết thêm gì hết.

– Chẳng còn gì nữa… hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.