CHÀNG NGỐC - Trang 207

già, chẳng con cái gì, có mỗi mấy con chim kim tước. Hai người đều có thú
chơi hoa, ông lão có hoa trà đấy”. - “Thế thì chắc gì ông ấy đã cho?”. - “Tôi
sẽ quỳ mọp dưới chân ông lão cho đến lúc nào ông ấy chịu cho thì thôi,
không là không về!”. - “Bao giờ ông đi?” - “Rạng sáng ngày mai, đúng
năm giờ”. - “Thôi được rồi, cầu Chúa ban phước cho ông!”. Các vị biết
không, tôi cũng mừng cho tay ấy lắm. Tôi lại trở về nhà Ordynsev; cuối
cùng, các vị biết không, dễ đến hơn một tiếng đồng hồ, đầu óc tôi cứ như bị
ám ảnh thế nào. Tôi đã định đi nằm bỗng thấy lóe lên một ý tưởng vô cùng
độc đáo! Tôi vội lần xuống bếp, đánh thức gã xà ích Saveli dậy, dúi vào tay
gã mười lăm rúp, “nửa tiếng nữa xe, ngựa sẵn sàng đấy nhé!”. Dĩ nhiên là
nửa tiếng sau, cỗ xe đã đỗ lù lù trước cổng; mọi người cho biết là Anfisa
Alekseevna đang bị nhức đầu, sốt, lên cơn mê sảng, tôi lên xe đi luôn. Gần
năm giờ sáng tôi đã có mặt ở Eksaisk, tại một trạm nghỉ; tôi chờ ở đó cho
đến sáng, sáng ra là đi luôn và đã đến nhà T’repalov trước bảy giờ. Chào
hỏi xong xuôi, tôi nói luôn: “Bố già ơi, bố có hoa trà đấy ạ? Thôi con van
bố, bố giúp con, bố cứu con, con xin quỳ lạy bố!”. Trước mắt tôi là một ông
lão người cao, tóc bạc, vẻ nghiêm nghị, nom thật đáng sợ. “Không, không
được! Lão không làm thế được!”. Tôi quỳ thụp xuống dưới chân ông lão!
Quỳ mọp xuống! “Kìa bố ơi, bố nỡ lòng nào!”. - tôi thậm chí đã phát
hoảng. “Đây đã là chuyện sinh tử mất rồi!”. - tôi hét lên với ông lão. “Nếu
thế thì đấy, ra mà lấy, cầu Chúa ban phước cho ông”. Tôi đã cắt vội lấy
những nhành hoa xích trà quý giá! Kỳ diệu quá, mê ly quá, ông lão có cả
một nhà kính nhỏ cơ mà. Ông lão thở dài. Tôi rút ra một trăm rúp. “Không,
ông bạn đừng làm thế, không được coi thường lão như thế”. - “Nếu vậy thì
thưa bố, tôi nói, con xin bố cúng giúp một trăm rúp này cho nhà thương địa
phương để góp phần cải thiện bữa ăn và điều kiện chăm sóc bệnh nhân”. -
“Thôi được, ông bạn ạ, - ông lão nói, - như thế lại là chuyện khác, đó là
một nghĩa cử vừa nhân hậu, vừa cao quý, vừa thuận ý trời; tôi sẽ chuyển
giúp ông”. Và các vị biết không, tôi bỗng thấy quý mến ông lão người Nga
đó, đúng như ta thường nói, cái gã thổ dân Nga đó, de la vraie souche.

[51]

Hả hê với thành quả của mình, tôi lên xe về ngay, cho xe đi đường vòng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.