CHÀNG NGỐC - Trang 317

cũng chỉ mười lăm phút là ông ta lại đến. Thấy Kolya lúc nào cũng được
phép ra vào thoải mái mà Lebedev thấy lòng đắng ngắt, thậm chí còn lộn
ruột nữa. Kolya nhận thấy cứ nửa tiếng ông ta lại đến rình ở cửa để nghe
trộm xem cậu ta nói gì với hoàng thân và hai người nói chuyện gì.

– Đúng là ông đã tính chuyện giam lỏng tôi rồi, - chàng hoàng thân phản

đối, - ít ra là một khi đã tìm đến một ngôi dã thự, tôi hoàn toàn không muốn
thế và ông hãy tin là tôi sẽ làm theo ý mình, muốn tiếp ai thì tiếp, đi đâu thì
đi.

– Điều đó thì đã hẳn, không nghi ngờ gì nữa, - Lebedev xua tay.
Chàng hoàng thân đưa mắt chăm chú nhìn ông ta từ đầu đến chân.
– Lukian Timofeevits à, ông có mang cái tủ con treo trên đầu giường ở

nhà mình xuống đây không nhỉ?

– Không, không mang.
– Ông để nó lại trên đó à?
– Không mang được, phải cạy nó ra khỏi tường cơ… Chặt lắm, chặt

lắm.

– Ở đây chắc cũng có một cái như thế chứ?
– Một cái tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều, tôi mua ngôi dã thự kèm với cái

tủ mà.

– À ra thế. Ban nãy có ai đến hỏi tôi mà ông không cho vào vậy? Cách

đây một tiếng ấy.

– Đó là… đó là vị tướng đấy ạ. Đúng là tôi đã không cho ngài ấy vào, và

ngài ấy cũng chẳng việc gì phải gặp ngài. Thưa hoàng thân, tôi hết sức kính
trọng con người ấy; đó là… đó là một vĩ nhân đấy ạ; ngài không tin tôi sao?
Thôi được, rồi ngài sẽ thấy, nhưng dù sao… bẩm hoàng thân tôn kính, ngài
cũng chẳng nên tiếp ngài ấy làm gì.

– Nhưng sao lại thế, xin phép được hỏi ông? Và Lebedev này, tại sao lúc

này ông lại cứ rón ra rón rén, còn lúc nào đến bên tôi, ông cũng cứ như
đang muốn rỉ tai tôi một điều bí mật?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.