CHÀNG NGỐC - Trang 546

Suốt trong chuỗi ngày bệnh tật của tôi và cả trước thời gian đó, tôi chưa

bao giờ thấy ma, nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy, ngay từ lúc còn bé cũng
như bây giờ, nghĩa là dạo gần đây, rằng nếu tôi thấy tận mắt một con ma,
chỉ một lần thôi, chắc tôi sẽ chết ngay tại chỗ, mặc dù tôi chẳng bao giờ tin
chuyện ma quỷ cả. Nhưng lúc cái tư tưởng ám ảnh tôi rằng đó không phải
là Rogojin mà chỉ là một con ma đấy thôi, tôi nhớ là tôi cũng chẳng hãi một
chút nào. Sự thật thì tôi còn nổi giận nữa là đằng khác. Một điều lạ lùng
nữa là tôi cũng chẳng hề bận tâm đến câu trả lời xem đó có phải là Rogojin
hay không nữa, tôi coi như đó chỉ là chuyện đương nhiên vậy thôi. Hình
như lúc ấy tôi đang mải nghĩ đến một chuyện nào khác. Chẳng hạn tôi mải
nghĩ đến việc tại sao lúc sáng gặp tôi, Rogojin mặc áo ngủ và đi dép, mà
bây giờ ông ta lại mặc áo chùng, áo gilê trắng và thắt cà vạt trắng. Tôi tự
nhủ: Nếu đó chỉ là một con ma và ta chẳng hãi gì, thì tại sao ta không chịu
trỗi dậy đi đến gần mà xem cho rõ thực hư? Có lẽ tôi đã không dám và sợ
thật. Nhưng ngay lúc tôi có ý nghĩ rằng tôi sợ, chợt tôi cảm thấy toàn thân
như chạm vào nước đá, một cơn lạnh buốt chạy suốt dọc xương sống, đầu
gối tôi run lên. Chính lúc đó, như đoán biết được tôi sợ, Rogojin rút cánh
tay đang tựa trên bàn lên, ngồi thẳng dậy và mở miệng như sắp cười đến
nơi: Ông ta nhìn thẳng vào mặt tôi đăm đăm. Tôi chợt nổi giận quá sức đến
nỗi tôi muốn lao tới ông ta, nhưng vì đã thề rằng sẽ không mở miệng trước
nên tôi vẫn nằm yên trên giường, nhất lại vì tôi cũng không chắc đó có phải
là Rogojin hay không.

Tôi không nhớ cảnh đó kéo dài bao lâu, cũng không nhớ tôi có bị ngất đi

từng chập hay không nữa. Rốt cuộc, Rogojin đứng dậy thong thả nhìn tôi
chăm chú như lúc ông ta mới vào, nhưng lúc này ông ta không nhăn nhở
cười tôi nữa, và thật khẽ khàng, gần như là đi nhón gót chân, ông ta bước
tới mở cửa ra, rồi đóng lại phía sau lưng. Tôi cũng không trỗi dậy khỏi
giường; tôi cũng chẳng nhớ mình đã nằm mở mắt thao láo trên giường suy
nghĩ trong bao lâu nữa. Có Chúa biết được tôi nghĩ gì lúc đó; tôi cũng
chẳng nhớ tôi thiếp ngủ đi lúc nào nữa. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc
người nhà gõ cửa phòng tôi hồi mười giờ. Tôi đã ấn định với người nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.