CHÀNG NGỐC - Trang 545

với tôi rằng đó chính là cái Thực thể toàn năng, câm nín và tối tăm đó, và
hắn cười rộ trước sự phẫn nộ của tôi. Ban đêm, trong phòng tôi lúc nào
cũng có một ngọn đèn nhỏ thắp trước bức tượng thánh, hắt ra một tia sáng
yếu ớt, mờ mịt; tuy nhiên người ta có thể phân biệt được mọi vật và còn có
thể đọc sách được dưới ngọn đèn nhỏ ấy. Tôi tưởng lúc đó phải quá nửa
đêm rồi. Tôi không ngủ được, cứ nằm đó mà mắt mở thao láo. Chợt cửa
phòng tôi mở ra và Rogojin bước vào.

Ông ta bước vào, đóng cửa lại, lặng lẽ nhìn tôi rồi âm thầm đi lại một

góc phòng có một cái ghế ở ngay dưới ngọn đèn nhỏ ấy. Tôi hết sức ngạc
nhiên và nhìn ông ta, chờ xem ông ta sẽ làm gì. Rogojin chống khuỷu tay
lên chiếc bàn nhỏ rồi nhìn tôi đăm đăm. Cứ như thể trong hai, ba phút đồng
hồ, tôi vẫn còn nhớ cái thái độ yên lặng của ông ta đã khiến tôi bị tổn
thương và nổi giận. Tại sao ông ta lại không chịu nói chứ? Dĩ nhiên việc
ông ta đến vào một giờ trễ tràng như thế đã hẳn là quá lạ lùng đối với tôi
rồi, nhưng tôi nhớ mình không hề ngạc nhiên về chuyện ấy. Trái lại, tôi biết
rằng dù tôi đã không thể diễn đạt được ý tưởng của tôi một cách minh bạch
cho ông ta rõ vào buổi sáng hôm ấy, nhưng ông ta đã hiểu, và cái ý tưởng
đó thật cũng đáng cho ông ta bõ công đến với tôi để thảo luận lại, dù vào
một giờ khắc trễ nải như thế mặc lòng. Cho nên tôi nghĩ là ông ta đến vì
việc ấy. Cuộc chia tay của chúng tôi vào buổi sáng hôm đó có hơi lạnh
nhạt, tôi còn nhớ có một đôi lần ông ta đã nhìn tôi thật châm biếm. Tôi
trông thấy vẻ mỉa mai trên gương mặt của ông ta lúc này, điều đó đã khiến
tôi chạnh lòng. Đó quả thực là Rogojin bằng xương bằng thịt chứ không
phải là một sự hiện thấy hay một ảo tưởng gì hết, ngay từ phút đầu, tôi đã
không một mảy may nghi ngờ. Và tôi cũng chẳng hề nghi ngờ gì sau đó.

Lúc đó ông ta cứ ngồi mà nhìn tôi biếm nhẽ như thế. Tôi giận dữ trở

mình trên giường, tựa khuỷu tay lên gối, tôi cũng nhất định yên lặng đáp
lại, dù cho phải yên lặng như thế đến bao lâu mặc lòng. Không hiểu sao tôi
lại muốn rằng chính ông ta phải là người lên tiếng trước. Suốt trong hai
mươi phút đồng hồ, tôi cứ nghĩ như thế. Chợt một tư tưởng đến với tôi.
Biết đâu đó không phải là Rogojin mà chỉ là một con ma?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.