CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 260

Chương thứ hai

1.

Sáng hôm ấy, ngày mười lăm tháng mười một, tôi gặp ông ở nhà công

tước Serezha. Tôi đã kéo ông đến nhà công tước, nhưng không có tôi thì họ
cũng có khối điểm để gặp nhau (tôi muốn nói đến chuyện ở nước ngoài
trước đây). Hơn nữa, công tước Serezha đã hứa dành cho Versilov ít nhất
một phần ba tài sản thừa kế, tức là khoảng hai mươi ngàn rúp. Hồi ấy tôi rất
lấy làm lạ, tại sao anh ta chỉ dành một phần ba, chứ không dành hẳn một
nửa, song tôi không nói. Công tước Serezha tự hứa như thế, Versilov không
hé nửa lời. Công tước Serezha tự đề xuất, Versilov chỉ im lặng chấp nhận,
sau đó chưa một lần nhắc nhở, thậm chí không hề tỏ ra còn nhớ lời hứa của
công tước. Tôi cần nói thêm, công tước thoạt đầu rất mê Versilov, đặc biệt
mê lời nói của ông, và mấy lần kể với tôi về sự thán phục của anh ta. Đôi
khi công tước than thở với tôi, rằng anh ta “ít học”, anh ta “đi sai đường!”
Ôi, bấy giờ hai đứa chúng tôi mới thân nhau làm sao! Tôi cứ luôn luôn nói
với Versilov rằng công tước là người tốt, tôi ra sức bảo vệ các thiếu sót của
anh ta; trong khi Versilov chi im lặng hoặc mỉm cười.

Một hôm tôi nói với Versilov:

- Nếu công tước có thiếu sót, thì ưu điểm của anh ấy chí ít cũng nhiều

ngang với thiếu sót!

- Trời ơi, anh bạn phỉnh phờ công tước quá chừng, - Versilov kêu lên.

- Con phỉnh phờ gì kia? - Tôi chưa hiểu.

- Lắm ưu điểm thế! Nếu ưu điểm của anh ta nhiều như thiếu sót, thì

anh ta quá mạnh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.