CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 349

kích Katerina Nikolaevna Akhmakova và làm bẽ mặt chị ta… Sau chuyện
đó mong ông đừng có nhắc đến danh dự với tôi. Bởi vì cha con ông là
những kẻ không trung thực, cả hai, cả hai; còn ông, chẳng lẽ ông không
thấy xấu hổ khi cầm tiền của tôi hay sao?

Mắt tôi tối sầm lại.

- Tôi vay tiền của anh như một người bạn, - tôi nói rất nhỏ, - anh tự đề

xuất đưa cho tôi, nên tôi tưởng là anh…

- Tôi không phải là bạn của ông! Tôi đã đưa tiền cho ông, không phải

là cho vay, mà vì sao thì tự ông biết đấy.

- Tôi lấy tiền của anh là để trừ vào khoản anh nợ Versilov; tất nhiên

điều đó ngớ ngẩn, nhưng tôi…

- Ông không thể lấy tiền của tôi để trừ vào khoản của ngài Versilov khi

không được ngài Versilov cho phép, và tôi cũng không thể đưa tiền của
ngài Versilov cho ông khi chưa được phép… Tôi cho ông tiền của tôi, và
ông biết rõ điều đó nên mới nhận; còn tôi thì đã chịu đựng vở hài kịch xấu
xa đó trong ngôi nhà của mình!

- Anh bảo tôi biết cái gì? Vở hài kịch nào? Vì lẽ gì anh đưa tiền cho

tôi?

Công tước cười phá lên trước mặt tôi:

- Puor vos beaux yeux, mon cousin!

[2]

Tôi quát lên:

- Đồ của nợ! Hãy nhận hết đi, cả một ngàn này nữa! Bây giờ thì hai ta

hòa nhau, còn ngày mai…

Rồi tôi ném về phía công tước tập tiền mà tôi định giữ lại để sinh lợi,

mớ tiền ấy đập vào áo gilet của anh ta và rơi lả tả xuống sàn nhà. Công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.