CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 347

- Đứng lại! - Tôi kêu lên, tay giữ càng xe, nhưng con ngựa chạy đi, và

tôi ngã lăn xuống tuyết. Tôi có cảm giác hình như mấy kẻ kia cười phá lên.
Tôi bật dậy, vẫy một chiếc xe ngựa vừa trờ tới và giục họ phóng nhanh tới
nhà công tước Sokolsky.

4.

Như trêu ngươi, xe chạy rất chậm, mặc dù tôi hứa cho cả rúp. Gã đánh

xe có lẽ dềnh dang cho đáng một rúp. Tôi sốt ruột, bắt đầu thuyết phục gã
đánh xe, nhưng tôi nói năng chẳng ra đâu vào đâu cả. Tôi đã tới nhà công
tước trong tình huống như vậy. Công tước vừa cùng Darzan trở về và lúc
này anh ta chỉ có một mình, đang khó chịu đi đi lại lại trong phòng làm
việc. Tôi nhắc lại: công tước vừa thua một số tiền lớn. Anh ta nhìn tôi, vẻ
ngơ ngác, đãng trí.

- Lại là ông hả! - Công tước cau mày, nói.

- Tôi đến để thanh toán với ngài! - Tôi vừa thở hổn hển, vừa nói. - Tại

sao ngài lại hành động với tôi như thế hả?

Công tước nhìn tôi dò hỏi.

- Nếu ngài đi với Darzan, thì cứ trả lời tôi là ngài đi với Darzan, chứ

sao lại đi thúc ngựa chạy, khiến tôi bị…

- Ồ, thì ra… hình như ông bị ngã xuống tuyết thì phải, - và anh ta cười

vào mũi tôi.

- Đáp lại chuyện đó, người ta sẽ thách đấu, bởi vậy, trước hết chúng ta

hãy thanh toán công nợ với nhau…

Rồi bằng cánh tay run run, tôi móc tiền trong túi ra, đặt xuống đi-

văng, xuống mặt bàn đá, thậm chí cả xuống một cuốn sách để mở, có mấy
đồng hào lăn xuống thảm.

- Ồ, hình như ông thắng bạc to thì phải? Nghe giọng ông đủ biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.