CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 345

Nhưng tôi không nghe, tôi lại đặt tiền, lần này không đặt vào con zéro

nữa, mà đặt hú họa vào số 18.

- Đi thôi, Darzan, - tôi nghe tiếng công tước phía sau lưng.

- Về nhà à? - Tôi quay lại hỏi họ. - Chờ một chút, chúng ta sẽ cùng về.

Tôi chơi xong rồi.

Tôi lại thắng, một khoản lớn.

- Đủ rồi! - Tôi thốt lên và vun tiền vàng vào lòng mình bằng hai bàn

tay run run, không đếm.

Bỗng bàn tay mập mạp của gã Aferdov ngồi bên phải tôi và cũng đặt

mấy cọc phích lớn, tự dưng đè lên ba ba tờ ngân phiếu mỗi tờ một trăm rúp
của tôi, và gã nói nhẹ nhàng, nhưng rành mạch từng lời:

- Xin lỗi, chỗ này không phải của cậu.

Đấy chính là khúc dạo đầu để mấy ngày sau dẫn đến hậu quả. Nhưng

lúc này tôi thề rằng ba tờ ngân phiếu kia là của tôi, song thật trêu ngươi, tuy
tin thế, tôi vẫn còn nghi ngờ một phần mười, và như thế là “hết” đối với
một người trung thực, mà tôi chính là một người trung thực. Cái chính là
lúc ấy tôi vẫn chưa biết Aferdov là một tên ăn cắp; bấy giờ ngay họ tên của
hắn, tôi cũng chưa biết, thành thử lúc đó quả thật tôi đã nghĩ có thể mình
nhầm, và ba tờ ngân phiếu kia không phải nằm trong số sòng bạc tính trả
cho tôi. Tôi không hề đếm đống tiền của mình, chỉ dùng tay vơ vào lòng;
mà trước mặt Aferdov luôn luôn vẫn có tiền, lại ở ngay bên cạnh đống tiền
của tôi. Cuối cùng, ở đây mọi người đều biết Aferdov, coi hắn là một nhân
vật giàu có, kính nể hắn. Tất cả những điều đó có ảnh hưởng đến tôi, nên
tôi lại cho qua. Một sai lầm kinh khủng! Tệ hại nhất là tôi đang ngây ngất.

Tôi nói, môi run run vì tức giận:

- Rất tiếc là tôi không nhớ; nhưng tôi biết chắc đây là tiền của tôi.

Câu nói của tôi lập tức bị phản ứng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.