CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 348

Chưa bao giờ công tước nói năng bất nhã với tôi như vậy. Tôi tái mặt.

- Chỗ này… tôi không biết bao nhiêu… hãy đếm đi. Tôi đã lấy của

anh ba ngàn rúp hay bao nhiêu?… Nhiều hơn hay ít hơn?

- Hình như tôi không hề đòi ông phải trả.

- Không, tự tôi muốn trả, và anh nên biết tại sao. Tôi đoán riêng chỗ

này một ngàn rúp, - và tôi bắt đầu đếm, tay run run, nhưng lại thôi. - Khỏi
đếm, tôi biết là một ngàn. Vậy tôi nhận một ngàn, còn tất cả tôi trả cho anh,
anh hãy nhận đi, có lẽ cũng đến hai ngàn rúp, cũng có thể nhiều hơn đấy!

Công tước nhe răng:

- Vậy là ông vẫn giữ lại cho mình một ngàn?

- Thế anh cần nhiều hơn à? Nếu vậy… tôi định… tôi tưởng anh không

muốn… song nếu cần thì đây…

- Không, không cần, - công tước khinh bỉ quay mặt và lại đi đi lại lại

trong phòng. Đột nhiên anh ta nhìn tôi với vẻ khiêu khích dễ sợ.

- Này, tại sao tự dưng ông lại giở trò trả tiền cho tôi thế?

- Tôi trả cho anh, để đòi anh phải giải thích rõ với tôi! - Đến lượt tôi

gầm lên.

- Ông hãy cuốn xéo khỏi đây với những lời lẽ và cử chỉ muôn thuở của

ông! - Viên công tước bỗng quát to như điên. - Cả hai cha con ông, ông và
ngài Versilov, tôi đã muốn đuổi cổ từ lâu rồi.

- Anh mất trí rồi! - Tôi kêu lên. Mà có vẻ đúng thế thật.

- Hai cha con ông cứ hành hạ tôi bằng những lời lẽ rất kêu của các vị!

Về danh dự, chẳng hạn. Hừ! Tôi đã muốn chấm dứt từ lâu!.. Tôi mừng, rất
mừng là đã đến lúc. Tôi cho rằng mình có mối liên hệ, nên buộc phải tiếp
cả hai cha con ông! Còn bây giờ thì tôi cho rằng mình chẳng còn mối liên
hệ gì nữa, ông nên biết cho như vậy! Ngài Versilov cha ông xúi tôi công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.