CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 224

- Cho dù ở đây có chuyện “lên ngôi”, vẫn cứ tốt hơn, - tôi tiếp: - “lên

ngôi” thì “lên ngôi”, bản thân cái ngôi ấy là thứ rất có giá trị, là cái “lý
tưởng” mà thiếu nó vị tất đã hay, dù hơi méo mó một chút, song có nó vẫn
hơn! Chắc anh cũng nghĩ thế chứ gì, Vasin yêu quý của tôi! Tóm lại, anh
thừa hiểu tôi muốn nói gì, thế mới là Vasin chứ. Dù sao tôi cũng xin được
ôm hôn anh!

- Vì sung sướng?

- Vì quá sung sướng! Vì con người ấy chết rồi sống lại, mất rồi lại tìm

được! Vasin, tôi là một kẻ xấu xa, không xứng đáng với anh. Tôi phải thú
thực với anh, rằng có những lúc tôi hoàn toàn khác, thâm ý và tự coi mình
cao hơn. Hôm kia tôi khen anh trước mặt (mà tôi khen vì tôi bị khinh bỉ) để
rồi suốt hai ngày tôi căm ghét anh! Đêm hôm kia tôi đã thề sẽ không bao
giờ đến nhà anh, còn sáng qua tôi đến anh chỉ là vì căm tức thôi, anh biết
không. Tôi đã ngồi đây một mình mà chê bai căn phòng của anh, chê bai
anh, các cuốn sách của anh, bà chủ trọ của anh, tôi đã cố khinh anh, chế
giễu anh…

- Không nên nói ra điều đó…

- Tối qua, sau khi kết luận qua câu nói của anh, rằng anh không hiểu

phụ nữ, tôi vui vì phát hiện điểm yếu của anh. Khi phát hiện anh qua “tiết
mục biểu diễn”, tôi lại thích thú, tất cả chỉ để gỡ lại câu khen ngợi anh bữa
trước…

- Khỏi phải nói! - Vasin cuối cùng kêu lên (anh vẫn mỉm cười, không

hề ngạc nhiên về tôi), - chuyện ấy vẫn luôn luôn xảy ra với gần như hết
thảy mọi người; có điều là không ai đi thú nhận, và cũng không nên thú
nhận hoàn toàn, bởi lẽ dù sao chuyện đó cũng sẽ qua đi, không dẫn đến hậu
quả nào cả.

- Chẳng lẽ ai cũng vậy? Mọi người đều như thế ư? Và anh bình thản

được ư? Với quan điểm như thế thì sống sao nổi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.