CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 300

quanh quẩn trong đầu tôi. Cuối cùng tôi quyết định, mình sẽ bấm chuông,
chị bếp mở cửa, mình sẽ hỏi “Dì Prutkova có nhà hay không?” Nếu không
tức là “cuộc hẹn”. Nhưng tôi không nghi ngờ, hoàn toàn không nghi ngờ!

Tôi chạy lên cầu thang, và đến trước cửa thì tôi không còn sợ gì nữa:

“Nhanh lên, để xem sao nào!” Chị bếp mở cửa và lẩm bẩm với vẻ lạnh lùng
đáng ghét, rằng bà Prutkova vắng nhà. Tôi định hỏi “Thế có ai chờ dì
Prutkova hay không?” song lại thôi, “tốt nhất là tự mình thấy”, tôi bèn bảo
chị bếp tôi sẽ chờ, rồi cởi áo lông và mở cửa phòng…

Katerina Nikolaevna ngồi cạnh cửa sổ “chờ dì Prutkova”. Vừa thấy

tôi, chị ta hỏi “Đi vắng phải không?” bằng giọng nói và vẻ mặt không như
tôi chờ đợi, khiến tôi đứng sững lại ở cửa. Tôi lúng búng:

- Ai đi vắng?

- Dì Prutkova! Chẳng phải hôm qua tôi nhờ anh nói với dì rằng ba giờ

hôm nay tôi sẽ đến nhà dì?

- Tôi… tôi không hề gặp dì.

- Anh quên à?

Tôi tiu nghỉu ngồi xuống. Thì ra thế! Cái chính là tất cả rõ ràng như

hai với hai là bốn, thế mà tôi vẫn cứ tin.

- Tôi không nhớ là chị nhờ tôi nói lại. Và chị cũng không hề nhờ, chị

chỉ nói rằng chị sẽ ở đây lúc ba giờ. - Tôi ngắt lời chị ta và không nhìn chị
ta.

Katerina bỗng kêu lên:

- Nếu anh quên nói, mà vẫn nhớ rằng tôi sẽ ở đây, thì anh đến đây để

làm gì?

Tôi ngẩng đầu, nét mặt chị ta không có vẻ giễu cợt hay tức giận, mà

chỉ có nụ cười tươi sáng và tinh nghịch quen thuộc, hơn nữa vẻ tinh nghịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.