CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 315

được bất kỳ sự cảm thông nào; ngược lại, dì rất tức giận: tại sao trả lại tất
cả, chứ không phải một nửa. Đối với tôi thì dì nhận xét gay gắt:

- Tôi đánh cuộc rằng ông ấy trả lại tiền và thách đấu chỉ cốt làm vừa

lòng cậu mà thôi.

Dì đoán trúng: quả thật tôi cảm thấy mình cũng giữ một vai trò nhất

định trong chuyện đó.

Tôi hiểu ngay rằng dì tới đây, thể nào cũng sẽ công kích tôi; thậm chí

tôi tin rằng dì đến đây để làm việc đó; thế nên tôi đột nhiên tỏ ra suồng sã,
chẳng ngán gì cả; hơn nữa, tôi đang trong tâm trạng sung sướng. Tôi cần
nói thêm, rằng cái vẻ suồng sã không bao giờ hợp với tôi, ngược lại, chỉ
làm cho tôi bị nhục nhã mà thôi. Lần này cũng vậy: tự dưng tôi đưa ra nhận
xét, không có ý gì xấu, về Liza:

- Lần nào tôi về đây dùng bữa, Liza nó cũng cố ý tỏ ra buồn chán cả!

- Em đang bị nhức đầu, - Liza trả lời.

Dì Prutkova xen ngay vào:

- Chết chửa, cháu bị bệnh ư? Anh Arkady đã hạ cố đến dùng bữa, thì

cháu phải nhảy múa vui vẻ mới được.

- Dì đúng là sự bất hạnh của đời cháu, dì ạ; cháu sẽ không bao giờ đến

đây khi có mặt dì! - Và tôi giận dữ đập tay xuống bàn; mẹ tôi rùng mình,
Versilov thì nhìn tôi rất lạ. Tôi bỗng cười phá lên và xin lỗi họ.

- Dì Prutkova, cháu xin rút lại hai chữ bất hạnh ban nãy vậy…

- Không, không, - dì ngắt lời, - tôi thà là sự bất hạnh trong đời cậu còn

hơn ngược lại, cậu nhớ cho như thế.

Versilov mỉm cười, nói:

- Anh bạn ơi, hãy cố chịu đựng những bất hạnh nhỏ trong cuộc sống;

không có bất hạnh thì chẳng đáng sống đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.