CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 381

- Thế tôi nói gì nhỉ? Tôi chỉ khẳng định điều đó mà thôi. Tôi hoàn toàn

không biết, tại sao cuộc đời lại ngắn ngủi như vậy. Để cho cuộc sống khỏi
buồn tẻ; tất nhiên, bởi lẽ cuộc sống cũng là một tác phẩm nghệ thuật của
chính tác giả, một bài thơ của Pushkin có hình thức hoàn hảo không chê
vào đâu được. Ngắn gọn là điều kiện đầu tiên của giá trị nghệ thuật. Nhưng
nếu ai không buồn tẻ, thì người ấy sẽ được sống lâu hơn một chút.

- Thưa công tước, việc ấy đã được tuyên bố công khai chưa ạ?

- Chưa đâu! Hoàn toàn chưa, anh bạn trẻ ạ; chúng tôi đã thỏa thuận

như vậy. Đó là chuyện riêng, chuyên gia đình. Hiện thời tôi chỉ thổ lộ với
Katerina Nikolaevna, bởi vì tôi cảm thấy có lỗi với nó. Ôi Katerina
Nikolaevna, nó là thiên thần, thiên thần của tôi!

- Đúng thế!

- Thật ư? Cậu cũng cho là đúng thế ư? Thế mà tôi cứ ngỡ cậu coi nó

như kẻ thù. Ôi, mà này, nó có đề nghị tôi từ rày không tiếp cậu nữa. Vậy
mà cậu vừa bước vào là tôi quên khuấy đi ngay.

- Bác bảo sao kia? - Tôi bật dậy? Katerina Nikolaevna nói bao giờ ạ?

(Dự cảm đã không lừa tôi; phải, từ lúc dì Prutkova đến, tôi đã dự cảm

như vậy!)

- Hôm qua, anh bạn trẻ ạ, hôm qua; tôi không hiểu vừa rồi cậu vào

được đây bằng cách nào, bởi vì họ đã áp dụng biện pháp. Cậu vào lối nào
vậy?

- Cháu đi vào bình thường.

- Chắc thế. Giả sử cậu đi vào bằng thủ đoạn này nọ, chắc họ đã bắt giữ

cậu. Còn cậu đi đường hoàng thì họ cho qua. Đường hoàng, mon cher, thực
ra là thủ đoạn cao nhất đấy.

- Cháu chẳng hiểu gì cả; vậy là các vị đã quyết định không tiếp cháu

nữa sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.