CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 612

Nhưng nàng cũng trả lời ông bằng một giọng bất ngờ, không phải

giọng của nàng, đầy quả quyết:

- Nếu tôi bố thí cho ông, ông sẽ trả thù tôi còn tệ hại hơn những gì ông

đe dọa tôi, bởi vì ông sẽ không bao giờ quên được chuyện ông đứng trước
tôi như một kẻ ăn xin… Tôi không thể nghe các lời dọa nạt của ông! -
Nàng kết luận gần như với thái độ tức giận và nhìn ông, vẻ thách thức.

Ông mỉm cười, nói nhỏ:

- Lời dọa nạt của tôi, nghĩa là của kẻ ăn xin! Tôi sẽ không làm gì em

đâu, đừng sợ, hãy đi đi… còn cái bức thư kia, tôi sẽ cố hết sức gửi cho em.
Đi đi, đi đi nào! Tôi đã gửi cho em một lá thư ngớ ngẩn, vậy mà em vẫn
đến đây. Chúng ta đã thanh toán xong với nhau. Đi lối này cơ (ông chỉ cửa
ra vào, trong khi nàng định đi qua căn phòng mà tôi đang nấp).

Nàng dừng lại ở cửa, nói:

- Hãy tha lỗi cho tôi, nếu ông có thể.

- Giả dụ một khi nào đó chúng ta gặp lại nhau như hai người bạn và

vui cười nhớ lại cảnh này nhỉ? - ông bỗng nói, song nét mặt ông thì run run
như người đang bị lên cơn sốt.

Nàng chắp tay, sợ hãi nhìn mặt ông như cố đoán xem ông muốn nói gì.

- Những mong như vậy.

- Em đi đi. Đầu óc cả hai chúng ta có thừa thông minh, nhưng em…

Ồ, em cùng một kiểu người như tôi! Tôi đã viết một lá thư điên rồ, còn em
đồng ý đến gặp để nói rằng em “gần như yêu ông”. Không, hai ta là những
kẻ mất trí cả! Hãy luôn luôn mất trí như thế, đừng thay đổi, và chúng ta sẽ
gặp lại nhau như hai người bạn - tôi đoán thế đấy, tôi thề như vậy!

- Và bấy giờ tôi nhất định sẽ yêu ông, bởi lẽ ngay bây giờ tôi đã cảm

thấy như vậy! - người đàn bà trong nàng không nén được đã từ ngưỡng cửa
nói lời cuối cùng ấy với ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.