CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 150

Ném lại câu này, cô tức giận đùng đùng, nhảy lên xe phóng đi. Tư

thế của cô vô cùng hoạt bát và nhanh nhẹn, xem ra cô đã đi chiếc
xe này không chỉ một, hai năm, kĩ năng cực tốt.

Tịch Duệ Nam cũng nhảy lên chiếc xe địa hình của mình, một

chân chống dưới đất, theo thói quen móc MP3 từ trong ba lô ra,
sau khi nhét chiếc tai nghe màu xanh da trời vào tai mới nhớ ra
MP3 đã hỏng rồi, lúc bật lên nhạc tậm tịt, không phát được một bản
nhạc trơn tru nữa.

Đạp xe địa hình đến chỗ mua chiếc MP3 kia, Tịch Duệ Nam hỏi

xem có thể sửa được chiếc máy bị rơi hỏng không? Nhân viên bán
hàng nhận lấy, cẩn thận kiểm tra rồi nói đây là chiếc máy kiểu
mới nhất nên ở đây không sửa được, phải gửi đến trung tâm bảo
hành của tỉnh, mấy ngày nữa hãy đến lấy.

Sau khi để chiếc MP3 lại, Tịch Duệ Nam tiện thể đi dạo một vòng

qua mấy cửa hàng chuyên bán đồ thể thao trong khu mua sắm,
cậu muốn mua một đôi giầy thể thao mới. Lúc từ khu mua sắm đi
ra, vầng tà dương đã gần như biến mất sau đường chân trời.
Bầu trời phía tây rực màu đỏ cam, những tia sáng cũng đang dần
biến mất.

Tịch Duệ Nam về đến nhà trước khi trời tối hẳn. Trên bàn ăn

đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, mẹ cậu đang đợi ở bên cạnh.
Lông mày cậu nhíu lại. “Mẹ, bố con lại không về nhà ăn cơm sao?”

“Bố con rất bận, mặc kệ ông ấy đi, chúng ta ăn cơm thôi!”

Trên bàn ăn toàn là món Tịch Duệ Nam thích, mẹ cậu - Hạ Dung

Phương - là người phụ nữ nội trợ, công việc hằng ngày chính là chăm
sóc chồng con, cùng với bảo mẫu, luôn sắp xếp chu toàn việc ăn,
mặc của hai bố con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.