CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 148

tiểu học, các bạn đều tranh ngồi cùng bàn với cậu. Lên cấp hai,
cậu bắt đầu nhận được thư và thiếp của các nữ sinh, còn có người
thần thông quảng đại tìm được số điện thoại nhà cậu, mượn cớ hỏi
bài tập để gọi điện đến nhà cậu. Một cuộc điện thoại chuyện nọ xọ
chuyện kia có thể nói đến hơn nửa giờ đồng hồ, lúc đầu cậu còn
kiên nhẫn, lịch sự ứng phó, sau đó thì chẳng nhẫn nại nữa, phàm là
nữ sinh gọi điện đến thì cậu đều không nhận. Mẹ cậu nghe máy, lúc
nào cũng là ba chữ: “Không có nhà.”

Bố cậu - Tịch Văn Khiêm - cũng thay cậu nhận điện thoại một

lần, sau khi nghe xong thì cười, nói với con trai: “Phiền não của
thiếu niên đẹp trai Duệ Nam.”

Tịch Duệ Nam gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, những nữ sinh đó thật

sự là rất phiền. Mặc dù từ nhỏ đã được các cô bé bao vây, nhận
được sự hoan nghênh nồng nhiệt của bọn họ nhưng Tịch Duệ Nam
lại chưa bao giờ thích gần gũi với các cô bé. Khi còn nhỏ đã không
thích chơi cùng các bé gái, lớn lên thì càng không thích.

Tịch Duệ Nam ít qua lại với nữ sinh, năm lớp mười, lễ khai giảng

sắp trôi qua được nửa tháng rồi nhưng cậu vẫn gần như không
nhớ được tên các bạn nữ trong lớp. Chỉ có cô bạn ngồi phía trước
cậu, trong buổi học đầu tiên hôm khai giảng, lúc tự giới thiệu bản
thân, cậu lại có ấn tượng sâu sắc và nhớ tên của cô.

“Tên tôi là Bạc Hà. Họ Bạc, tên chỉ có một chữ Hà.”

Bạc Hà trùng hợp với tên của một loại thực vật. Mà kẹo cao su

hương bạc hà là loại cậu thích ăn nhất, cho nên dễ dàng nhớ được cái
tên mang theo hương vị thanh mát và sắc xanh trong lành này.

Ngoài ra, cậu còn cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai. Dường

như tháng nào, năm nào đó, cũng từng có người giới thiệu với cậu
như thế: “Tên tôi là Bạc Hà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.