CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 146

Bầu không khí giữa hai chiếc bàn cuối cùng luôn lạnh lẽo giống
như tủ làm đá vậy.

Sau khi Tịch Duệ Nam rời đi, An Nhiên mặt đầy vẻ ghen tị chạy

đến, nửa thật nửa đùa nói: “Oa, Bạc Hà này, cậu vừa đập vào người
Tịch Duệ Nam đấy. Một sự tiếp xúc rất thân mật, nhỉ!”

Trái ngược với Bạc Hà, An Nhiên vô cùng thích Tịch Duệ Nam. Cô

đã sớm gạt Leonardo ở xa tận chân trời ra khỏi đầu, đặt trọn tâm tư
vào “Leonardo” đang ở gần ngay trước mắt này. Cô rất thích cậu,
đối với cậu giống như theo đuổi minh tinh. Ngũ quan của cậu, vóc
dáng của cậu, mỗi chiếc áo sơ mi màu xanh da trời của cậu, mỗi biểu
cảm của cậu... cô đều say sưa đánh giá, cho điểm từng thứ. Đương
nhiên, những đánh giá, cho điểm chỉ giới hạn trong những lời tâm sự
riêng tư của cô và Bạc Hà.

Một lần đánh giá, cho điểm tuyệt nhất của cô ấy là: “Ngũ quan

của Tịch Duệ Nam đều rất đẹp, duy có một điểm không đủ đẹp
chính là môi hơi mỏng, nếu dầy thêm chút nữa thì tốt rồi.”

Bạc Hà không hiểu: “Vì sao môi mỏng lại không tốt?”

An Nhiên bỗng đỏ mặt, xán đến gần Bạc Hà, thấp giọng nói:

“Mình đọc được trên một cuốn tạp chí rằng, môi của đàn ông phải
dầy một chút mới gợi cảm, lúc hôn sẽ có cảm giác hơn.”

Bạc Hà nghe thấy mà gần như muốn ngất xỉu.

An Nhiên là cô gái bạo gan, rất nhiều lời người ta không dám

nói, cô ấy lại dám nói, bao gồm cả những chủ đề nhạy cảm của hai
giới. Nhưng suy cho cùng, một cô gái mười lăm tuổi, trong sự bạo gan
vẫn có vẻ rụt rè của thiếu nữ, cho nên không khiến người ta ghét.

“Bạc Hà, cậu đã từng hôn ai chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.