chuyện với Bạc Hà: “Nữ sinh trong lớp, chỉ có một mình cậu không đi
thăm Tịch Duệ Nam. Vì sao không đi?”
“Quyên tiền rồi, tâm ý đến là được. Hà tất phải xúm vào đi
thăm bệnh, hơn nữa bình thường mình cũng chẳng qua lại với cậu ta.”
“Bạc Hà, cậu là nữ sinh duy nhất trong lớp không lấy lòng Tịch
Duệ Nam, nhưng lại là bạn tốt của An Nhiên, người suốt ngày lấy
lòng cậu ta. Tôi thật sự thấy lạ, cậu làm thế nào mà có thể chơi thân
với cô ấy vậy?”
“Vì sao lại không chứ? Mỗi người đều có chí riêng của mình, cũng
chẳng ảnh hưởng đến việc làm bạn với nhau. An Nhiên có ưu điểm
của cô ấy, thẳng thắn không giả dối, tôi cảm thấy cô ấy rất
được.”
“Có lúc cái miệng của cô ấy cũng quá cay nghiệt, bởi vì tôi không
quyên tiền cho Tịch Duệ Nam, buổi chiều lúc đụng mặt ngoài hành
lang, cô ấy cố ý dùng giọng điệu rất khoa trương nói: “Ai da, gặp
được một núi băng đến làm khách, lạnh quá, lạnh quá!” Tôi sững ra
hồi lâu mới hiểu cô ấy đang nói mình là động vật máu lạnh.”
An Nhiên, quỷ nha đầu này, Bạc Hà cố nhịn cười. “Tính cô ấy
là như vậy, cậu coi như không nghe thấy gì là được rồi.”
“Tôi cũng coi như không nghe thấy gì, chỉ là không quyên góp
tiền cho Tịch Duệ Nam thôi, cậu ta đã không biết thông cảm, tôi
cũng có thể càng không biết cảm thông hơn cậu ta chứ. Huống hồ
gia đình nhà cậu ta không thiếu tiền chữa bệnh, so với việc quyên
góp tiền cho cậu ta, thà rằng quyên góp cho học sinh lớp bảy kia
còn hơn.”
Quách Ích cũng không phải là người không biết cảm thông, chỉ là
cậu ta vẫn giữ mối ác cảm trong lòng. Bạc Hà tỏ vẻ hiểu được.