CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 228

khỏe của con trai, nếu thấy cậu không thoải mái thì phải đưa đến
bệnh viện kiểm tra kịp thời, vì sợ cậu lại phát bệnh, nên Hạ Dung
Phương vô cùng căng thẳng, lo lắng cho sức khỏe của con trai.

“Mẹ, con không sao đâu, chỉ tại hôm nay trời nóng quá thôi, toát

mồ hôi đầy cả người, con đi tắm đây.”

Tịch Duệ Nam vừa nói xong liền chạy lên phòng, lấy quần áo

đi tắm. Hạ Dung Phương nhìn khung cảnh mát mẻ đầu thu ngoài
cửa sổ, cảm thấy kỳ quái, không hiểu ra sao.

Tịch Duệ Nam lại cảm thấy trời nóng như đổ lửa. Đặc biệt là buổi

tối khi nằm ngủ trong chiếc chăn bông mềm mại, chỉ là chiếc
chăn xuân thu mỏng một lớp nhưng cậu lại nóng như nằm trong
lồng hấp, từ đầu đến chân đều nóng rừng rực. Bất luận là mở
mắt hay nhắm mắt, trong đầu cậu đều là hình ảnh bầu ngực
của nữ giới. Bầu ngực của thiếu nữ giống như nụ hoa xinh xắn
căng tròn, được bao bọc trong chiếc áo lót màu xanh cốm của Bạc
Hà; bầu ngực trắng như tuyết, đầy đặn như chiếc bánh bao
không che đậy của cô diễn viên phim cấp ba Hồng Kông; những
hình ảnh đó cứ lặng lẽ đan xen nhau, lặp đi lặp lại trước mắt cậu,
khiến cậu thiếu niên mười lăm tuổi điên đảo thần hồn. So sánh
đi so sánh lại, cậu vẫn thấy lưu luyến khuôn ngực nửa kín nửa hở
bên dưới chiếc áo trễ cổ của cô bạn gái cùng tuổi hơn. Giống như
đóa hồng chợt bừng tỉnh, e ấp hé nở là thời khắc đẹp nhất, tuyệt
vời nhất, khiến cho người ta mặc sức tưởng tượng.

Trằn trọc đến nửa đêm, cậu mới mệt quá thiếp đi, trong giấc

ngủ nặng nề vẫn nhớ nhung khoảnh khắc tuyệt vời trên sân vận
động của trường.

Cảnh trong mơ trung thực tái hiện lại một màn tương tự, cậu ngồi

trên thanh xà ngang, lại lần nữa nhìn thấy Bạc Hà cúi người nhặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.