CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 297

Bị tay cậu móc một cái dù không mạnh nhưng vẫn khiến Bạc Hà

cảm thấy đau. Cô tức tối, vốn dĩ chỉ là bất đắc dĩ mới cho cậu ta
xem, hơn nữa trước đó chỉ nói là xem không nói là móc, cậu lại móc
vào làm cô thấy đau. Thế là khi cậu cởi quần cho cô xem, cô cũng
không chút khách khí duỗi tay ra tóm lấy con chim nhỏ của cậu để
báo thù cái móc kia.

Cô là cố ý, cho nên bóp khá mạnh. Nam Nam lập tức khóc ầm

lên, tiếng khóc của cậu vô cùng to và rõ, nhanh chóng làm kinh
động người trong phòng tiệc.

Cái tóm tay bóp của Bạc Hà là nhắm vào mầm giống duy nhất

của Tịch gia. Nam Nam đau đến mức mặt trắng bệch, khóc nức nở
không thành tiếng, sắc mặt vợ chồng Tịch Văn Khiêm lập tức trở
nên khó coi đến cực điểm. Bạc Gia Khánh kéo con gái về, mạnh tay
phát mấy cái lên mông cô, làm cô cũng bật khóc. Trái tim nhỏ bé
cảm thấy vô cùng ấm ức: Cậu ta cũng chọc đau cô mà! Vì sao chỉ
đánh một mình cô?

Sau sự việc này, chẳng bao lâu Tịch Văn Khiêm không thuê Bạc

Gia Khánh làm lái xe nữa. Bố vừa thất nghiệp, Bạc Hà nhanh
chóng biết được, bởi vì khi ông còn làm lái xe, thường xuyên có thể
mượn việc công làm việc tư lái xe đến đón cô tan học, không có xe
thì không còn đãi ngộ này nữa. Cô nghĩ nhất định là do Nam Nam
bảo bố cậu ta đuổi việc bố cô, cô đã cho cậu ta xem một lần rồi,
vậy mà cậu ta lại nói lời chẳng giữ lời.

Đồ chó con vô lại! Bạc Hà mới sáu tuổi, khi đó cô đã rất phẫn

nộ, thầm chửi rủa tên Nam Nam đáng ghét kia.

Khi lên học cấp hai, Bạc Hà bắt đầu hiểu rõ sự đời. Cô muộn

màng hiểu ra việc năm xưa cởi quần cho con trai xem, còn bị con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.