CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 324

ánh mắt đi, ai cũng ngại ngùng nhìn đối phương, biểu cảm mất tự
nhiên.

Sau khi cứng đờ người một hồi, Bạc Hà đỏ mặt quay người lại.

Trong lòng rối rắm lộn xộn, không biết làm thế nào mới tốt. Cô
thật sự không nghĩ đến, Quách Ích vẫn luôn biểu hiện thật thà như
vậy, lại có gan lén lút hôn cô ngay trong lớp học. Tuy lúc ấy mất
điện tối om nhưng trong phòng học dù sao cũng có nhiều bạn như
vậy, còn có cả giáo viên nữa chứ. Sau khi một mình ngẩn ngơ với
cuốn vở cả nửa buổi, cô lấy lý do đi vệ sinh, xin phép giáo viên ra
khỏi phòng học. Bởi vì cảm thấy rõ sau lưng có một đôi mắt nóng
bỏng cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô thực sự không thể ngồi yên
làm bài được nữa, liền tìm cớ ra ngoài một lúc.

Vừa mới ra khỏi phòng học, Bạc Hà liền nghe thấy phía sau có

tiếng bước chân gấp rút chạy theo xuống. Vô thức quay đầu lại,
cô rất bất ngờ khi thấy Tịch Duệ Nam. Cậu dừng bước trên bậc
thang thứ ba, từ trên cao nhìn xuống cô. Hai hàng lông mày nhíu
chặt, ánh mắt cậu có sự bất bình mãnh liệt. “Vì sao cậu không chửi
cậu ta là lưu manh?”

Câu nói này mới nghe thì thấy rất thiếu suy nghĩ, Bạc Hà sững

sờ hồi lâu mới hiểu ra, cậu ta... lẽ nào cậu ta đã nhìn thấy cảnh vừa
rồi? Không thể, lúc đó mất điện, cả phòng học đều tối om, cậu ta
làm sao mà thấy được?

Tịch Duệ Nam thực sự đã trông thấy Quách Ích lén hôn Bạc Hà,

tuy không rõ lắm.

Giờ tự học tối mỗi ngày, Bạc Hà đều quay xuống giảng bài cho

Quách Ích, lúc nhìn bọn họ đầu kề đầu ngồi gần sát nhau, trong
lòng Tịch Duệ Nam vô cùng buồn bực, khó chịu. Một mình cậu
chuyển bàn học đến cuối lớp, tự nhắc nhở bản thân rằng đừng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.