CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 419

Giọng nói kiên định khiến Bạc Hà thấy kinh ngạc, bởi vì nghe có

vẻ đó không phải là một sự tin tưởng mù quáng, mà hoàn toàn có căn
cứ chắc chắn.

“Cậu dám chắc chắn như vậy sao, có phải là bác sĩ có chẩn đoán

mới nhất rồi không?”

“Mặc kệ bác sĩ, tin tức họ đưa ra đều không lạc quan, nhưng

mình... mình có căn cứ và lòng tin. Phó Chính nhất định sẽ tỉnh lại,
hơn nữa sẽ chẳng bao lâu nữa đâu.”

Từ bệnh viện đi ra, Bạc Hà tiện đường mua rau mang về làm bữa

tối. Khi hai món ăn, một món canh được đặt lên bàn, cũng là lúc
hoàng hôn đẹp nhất, ánh tà dương tô đậm sắc vàng lấp lánh đầy
cửa sổ.

Cô gõ cửa gọi Tịch Duệ Nam ra ăn cơm. Hai người ngồi đối diện

nhau, nhưng đều im lặng không nói. Ngoài bát đũa va chạm phát ra
tiếng lanh canh, trong phòng ăn không còn âm thanh nào khác, cho
đến khi tiếng chuông cửa phá tan không gian yên tĩnh.

Vào giờ này, Bạc Hà nghĩ chắc hẳn là nhân viên kiểm tra điện

nước đến. Cô ra mở cửa, ngoài cửa không có một bóng người, đang
cảm thấy kỳ lạ, cạnh tường đột nhiên nhảy ra một người. Một cô bé
trong bộ đồ dạo bãi biển màu xanh táo, tóc dài tết thành hai bím
lỏng, trông xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu, cười nói: “Chị Bạc Hà, là em
đây.”

Bạc Hà kinh ngạc. “Quý Vân, sao em lại đến đây?”

“Em đến rủ chị cùng cả nhà ra bãi biển chơi cuối tuần, mọi

người đều đi, bố mẹ và anh trai đang ở dưới lầu đợi đó, em phụng
mệnh lên đây bắt chị. Bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, chúng ta
có thể bơi, lướt sóng, đi thuyền, đều rất thú vị, còn có thể thuê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.