CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 420

thuyền đi đến đảo lớn ở đối diện, trải qua một đêm hòa mình vào
thiên nhiên, chị mau thu xếp, mang hai bộ đồ để thay rồi đi cùng
em đi.”

Giọng nói lảnh lót của Quý Vân nhẹ nhàng bay bổng, nói liền một

tràng, hoàn toàn không để cho Bạc Hà có cơ hội cự tuyệt, nói xong
liền đẩy cô vào phòng thu dọn quần áo. Vừa vào cửa, cô bé đương
nhiên nhìn thấy Tịch Duệ Nam đang ngồi trong phòng ăn ngay
cạnh lối ra vào. Quý Vân bị bất ngờ, lại ngạc nhiên, trợn tròn mắt.
“Thầy giáo Tịch... sao thầy lại ở đây?!”

Kế hoạch cả nhà đi chơi cuối tuần không thành công. Hà Uyển

vốn muốn cả nhà vui vẻ ra ngoài chơi hai ngày, để Bạc Hà không
thể từ chối, sau khi chuẩn bị xong xuôi Quý gia mới lái xe đến đón
cô, để một mình Quý Vân lên trên nhà kéo cô đi. Bạc Hà vẫn luôn
thích cô em gái nhỏ hơn cô tám tuổi này, lúc em gái nhõng nhẽo, cô
đều không từ chối.

Ai biết được, Quý Vân cười híp mắt chạy lên chưa được bao lâu,

lại bĩu môi phụng phịu đi xuống, nói một câu không đầu không
cuối: “Con không đi nữa, con muốn về nhà!”

Hai vợ chồng họ Quý và Quý Phong không hiểu gì, đồng thanh

hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị Bạc Hà lừa con.”

Hà Uyển càng nghe càng chẳng hiểu gì. “Chị lừa con cái gì vậy?”

Quý Vân không chịu nói rõ, chỉ giậm chân làm nũng. “Đúng là chị

ấy lừa con.”

Sau đó chẳng thèm lên xe nữa, một mình quay người chạy mất.

Quý Phong vội vàng xuống xe đuổi theo cô bé. “Mẹ, mẹ lên lầu xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.