Trẻ con bây giờ thật lợi hại, phản bác đến mức Bạc Hà nửa ngày
không nói nên lời. Tịch Duệ Nam chầm chậm lên tiếng: “Cứ coi... là
phải đi.”
Anh vừa nói vừa bất giác nhìn sang Bạc Hà, trong mắt có chút
hoang mang và đau thương nhàn nhạt.
Quý Vân không hiểu. “Phải là phải, không phải là không phải, sao
lại bảo “cứ coi là phải đi”?”
Trước câu hỏi này, Bạc Hà và Tịch Duệ Nam cùng im lặng, Quý
Vân ngẫm nghĩ, lại đổi sang câu hỏi khác: “Tịch đại ca, vậy tại sao anh
lại thích chị gái của em?”
Tịch Duệ Nam hơi chấn động, ánh mắt vô thức liếc sang Bạc
Hà, rơi lên trước ngực cô. Cùng lúc, Bạc Hà cũng vô thức nâng tay
chỉnh lại cổ áo phông của mình, kéo lên xong mới phát hiện ra động
tác của mình thật dư thừa, cho đến giờ áo cô mặc đều không phải
loại cổ áo hở rộng, cổ áo bó sát lấy phần cổ dưới, cắt đứt toàn bộ
nguy cơ “lộ hàng” ở bất cứ tư thế nào.
Vấn đề này lại không nhận được lời giải đáp của họ, Quý Vân vô
cùng chán nản. “Cái này cũng không thể nói, cái kia cũng chẳng thể
nói, quá khứ của hai người thật bí ẩn.”
Cuối cùng Tịch Duệ Nam mở miệng. “Khi đó anh thích Bạc Hà là
bởi vì cô ấy khiến anh lần đầu tiên nhận thức được con gái đẹp
đẽ biết nhường nào.”
Lần này đến lượt Bạc Hà chấn động. Từ trước đến nay, cái
nhìn trộm của cậu con trai bằng tuổi ở trên xà đơn kia, cô cố chấp
nhận định là một sự mạo phạm và thiếu tôn trọng. Nhưng trong
mắt cậu, cô lại đại diện cho tri thức và toàn bộ cảm nhận đẹp đẽ của
cậu đối với con gái.