ấy nói với mình là gì?”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói: “An Nhiên, anh biết em vẫn luôn túc trực bên cạnh
anh.” Thấy chưa, mình đã nói là anh ấy có cảm giác mà.” An Nhiên
nói, mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt vừa vui mừng pha lẫn chút xấu hổ.
Nhớ lại cuộc đối thoại lần trước, An Nhiên nói “có phản ứng
chứng tỏ là có cảm giác”, Bạc Hà rất hiểu cảm giác vừa thẹn thùng
vừa vui mừng của cô ấy lúc này. Cô liếc mắt nhìn Tịch Duệ Nam
đứng bên cạnh, không tiếp lời cô ấy, dù sao có người khác giới ở
đây, nói ra những điều này cũng không tiện lắm.
Sau khi rời khỏi chỗ Phó Chính, Bạc Hà cùng Tịch Duệ Nam đi
kiểm tra lại. Khi anh cởi khuy áo sơ mi để bác sĩ kiểm tra tình trạng
khép miệng của vết mổ, vừa nhìn thấy khuôn ngực rất đàn ông kia
của anh, mặt cô tức khắc lại đỏ hồng lên. Cô vội cúi đầu cụp mắt,
đi ra khỏi phòng khám. “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Sau khi Bạc Hà đợi ở bên ngoài một lúc, Tịch Duệ Nam đi ra. Mày
anh nhíu lại, bộ dạng lo lắng suy tư.
“Làm sao vậy? Bác sĩ nói hồi phục có tốt không?”
“Cũng tạm được, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một, hai tuần nữa là
tương đối ổn rồi, có thể quay lại làm việc bình thường. Nhưng trong
vòng ba tháng vẫn phải chú ý nhiều, hơn nữa trong vòng nửa năm
không thể làm công việc chân tay nặng nhọc.”
“Đương nhiên không thể đi làm công việc chân tay nặng nhọc nữa,
anh phải tìm công việc khác thích hợp hơn. Đúng rồi, giấy tờ của
anh mất lâu như vậy, đã nhờ ai làm lại chưa? Khi nào có thể lấy
được?”