CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 451

Anh nhìn lên trần nhà, đôi mắt đột nhiên như có sương mù che

phủ. “Tôi muốn ăn mì trứng gà mẹ tôi nấu, tôi rất muốn ăn đồ
mẹ tôi nấu...”

Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ, như tơ nhện đứt trong

không trung, không để lại bất cứ dấu vết nào. Bờ môi mỏng không
sắc máu hơi run run, chẳng nói thêm được lời nào nữa. Sương mù
ngập tràn trong mắt nhanh chóng ngưng tụ thành lệ, trước khi giọt
lệ kia rơi xuống, anh kéo chăn lên trùm kín đầu.

Anh khóc, giọt nước mắt hiếm thấy của người đàn ông trưởng

thành, lại giống như thiên thạch va vào lòng Bạc Hà.

Buổi tối, Bạc Hà tận tâm nấu một bát mì trứng gà, làm theo

đúng cách nấu thường ngày ở Thanh Châu. Sau khi mì được trần
trong nước trắng thì vớt ra cho vào bát, lại làm canh riêng, đập một
quả trứng gà cho vào chảo dầu rán vàng ươm, trứng rán xong cho
vào nước nấu thành canh trứng, sau đó xếp thêm giá đỗ, xúc xích
miếng và rau thơm vào bát. Canh nấu xong đổ vào trong bát mì, mì
trứng gà đã đại công cáo thành. Vì đơn giản dễ làm lại có dinh dưỡng
và ngon miệng, nên bữa sáng hoặc bữa đêm, người Thanh Châu
thường nấu mì trứng gà.

Bạc Hà bưng bát mì nóng hổi đến trước mặt Tịch Duệ Nam. “Ăn

đi, đương nhiên không ngon bằng mẹ anh làm nhưng mà, xét cho
cùng thì mùi vị cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”

Tịch Duệ Nam ăn hết cả bát mì, đến canh cũng húp cạn sạch.

Sau đó anh nhìn Bạc Hà, thái độ hết sức thân thiện, ánh mắt cực kỳ
dịu dàng. “Bạc Hà, cảm ơn cô.”

Sau trận ốm của Tịch Duệ Nam, quan hệ của Bạc Hà và anh cũng

dần chuyển biến tốt hơn. Bọn họ không còn giống như trước đây,
hoặc đối đầu mâu thuẫn, động một tí là cãi nhau; hoặc tương kính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.