CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 463

Rất lâu, Bạc Hà mới duỗi tay ra, cầm một quả quýt, chầm

chậm bóc vỏ ăn. Quýt mới chín, chưa đủ ngọt, rất chua, còn hơi
đắng. Cô nhai thật kĩ múi quýt, giống như nhai tháng năm tươi mát
cay nồng đã trải qua, có ngọt, có chua, có cay, có đắng. Bỗng nhiên,
cô muốn thở dài.

Cửa phòng ngủ cho khách có tiếng động, cô ngước lên nhìn,

thấy Tịch Duệ Nam lặng lẽ đứng sau cánh cửa hé mở, đôi mắt
thuần khiết sáng rõ. Anh không lên tiếng, cũng không đi ra khỏi
cửa, chỉ đứng sau cánh cửa hé mở chăm chú nhìn cô, trong mắt
giống như có nghìn vạn lời muốn nói nhưng bờ môi mỏng lại mím
chặt, im lặng không lên tiếng.

Bạc Hà bỗng thấy trái tim như ngừng một nhịp, cố hết sức để

tỏ ra tự nhiên. “Quýt... rất ngon, anh có muốn ăn một quả không?”

Tịch Duệ Nam lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Không cần đâu,

tôi mua riêng cho cô ăn. Bạc Hà, tôi...”

Tịch Duệ Nam không nói hết câu, chữ “tôi” cuối cùng kia nhẹ

như bụi trần, tan biến trong không khí chẳng lưu lại dấu vết. Bờ
môi mỏng lại lần nữa mím chặt, anh lùi về phía sau một bước, nhẹ
nhàng đóng cửa.

Bạc Hà đờ đẫn hồi lâu trước cánh cửa đóng chặt, hương quýt

trong vòm miệng chầm chậm lan tỏa.

3

Hôm sau, Bạc Hà xách hoa quả đến bệnh viện thăm Phó Chính,

đúng lúc có mấy cảnh sát đang vây quanh giường bệnh. An Nhiên
giới thiệu cho Bạc Hà đồng nghiệp trong đội cảnh sát tuần tra của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.