CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 461

“Nhưng đây là thẻ của cô, bên trong còn có tiền của cô, cô không

sợ tôi rút hết tiền rồi chạy mất sao?”

Nụ cười của Bạc Hà tắt ngấm. “Trong thẻ của tôi chẳng có bao

nhiêu tiền, chỉ mấy nghìn tệ thôi. Anh cũng chẳng phải người chưa
từng nhìn thấy tiền, không đến mức suy nghĩ nông cạn cầm chút
tiền như vậy bỏ chạy mất chứ?”

Khóe môi Tịch Duệ Nam hơi nhếch lên. “Điều đó cũng chưa

chắc, bây giờ tôi rất nghèo, chưa biết chừng là người nghèo chí
ngắn đó.”

“Không đâu, tôi tin anh sẽ không để mất phẩm giá như vậy. Mau

đi đi!”

Tịch Duệ Nam nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, khóe môi cong lên

càng rõ ràng hơn. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là nụ cười đầu tiên của
anh.

Sau khi Tịch Duệ Nam rút tiền, còn tiện đường mua một con vịt

nướng về ăn. Bạc Hà cũng xuống bếp xào mấy món, bữa tối rất
thịnh soạn. Hai người vừa ngồi xuống bên bàn ăn, không may lại
mất điện, chẳng có cách nào, đành lục tìm một bọc nến thắp lên
để tiếp tục ăn cơm.

Bọc nến đó chắc là nến từ hồi sinh nhật Quý Vân còn thừa lại,

cây nến nhỏ nên phải đốt rất nhiều mới có thể khiến bàn ăn
không đến nỗi quá tối. Cùng với Tịch Duệ Nam ngồi ăn trong ánh
nến như những vì sao nhỏ bé đang nhấp nháy, bầu không khí có
vẻ không bình thường lắm, Bạc Hà bất giác liên tưởng đến bốn
chữ “bữa tối dưới nến”, có một chút ám muội như có như không,
giống như gợn sóng vô hình đang chầm chậm lan tỏa trong không
khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.