CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 487

Lúc xem nhà, bà Phó cầm tay cô nói những lời tự đáy lòng: “An

Nhiên, cháu là một cô gái tốt. Sau khi Phó Chính xảy ra chuyện,
cháu không hề bỏ mặc mà ngày đêm túc trực bên thằng bé chăm
sóc nó, nó có thể tỉnh lại được, cháu có công lao rất lớn. Nếu như
bác và bố nó có năng lực thì sẽ chẳng chút do dự mà mua một biệt
thự cho cháu sống, nhưng mà chúng ta năng lực lại có hạn, chỉ có
thể giúp đỡ hai đứa mua một căn nhà cũ, sau này đến hạn thanh
toán còn phải dựa vào bản thân hai đứa. Bác biết cháu phải chịu
ấm ức rồi, chỉ trách bác và bố nó không có bản lĩnh, chẳng giúp gì
được cho hai đứa. May mà Phó Chính còn trẻ, sau này nó nhất định
sẽ chăm sóc tốt cho cháu. Cháu ở cùng nó có lẽ không được hưởng
cuộc sống đại phú đại quý, nhưng chỉ cần hai đứa sống hết lòng
với nhau, hòa mỹ bình an chính là đại phúc phận rồi.”

Những lời lẽ chân chất đó, bình lặng như nước mát lành, từng

giọt thấm vào trái tim An Nhiên. Cô nhìn bà Phó, mặt đỏ hồng,
mỉm cười.

Sau khi Phó Chính biết được An Nhiên đã cùng bố mẹ anh đi

xem nhà liền căng thẳng, e dè hỏi cô: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Anh có chút sốt ruột, buột miệng nói: “Chuyện kết hôn thế

nào?”

An Nhiên cố làm ra vẻ kinh ngạc. “Kết hôn? Kết hôn cái gì?

Kết hôn với ai? Có người cầu hôn em sao?”

Khóe môi Phó Chính phút chốc nhếch lên, cười hớn hở. Ngẫm

nghĩ một chút, anh kéo ngăn tủ đầu giường, bới loạn một hồi. Sau
khi nhập viện, vật phẩm tùy thân của anh đều được y tá đặt trong
ngăn kéo tủ đầu giường. An Nhiên không biết anh muốn tìm gì.
Đang định hỏi, lại thấy anh mở ví tiền, rút hai chiếc thẻ ngân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.