CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 488

hàng ở bên trong ra, anh quay người lại giơ chiếc thẻ lên nói với cô:
“An Nhiên, em lấy anh nhé? Chiếc này là thẻ lương của anh, chiếc
này là thẻ tiết kiệm của anh, toàn bộ gia tài của anh đều ở trong
này, bây giờ tất cả giao cho em. Tuy anh không phải là người có
tiền, tiền trong thẻ cũng không nhiều nhưng anh nguyện đưa toàn
bộ cho em tiêu. Em hãy lấy anh nhé!”

Không có hoa hồng, không có nhẫn, màn cầu hôn này dùng hai

chiếc thẻ ngân hàng làm đạo cụ. Không phải là thẻ vàng hạng VIP
tiêu vô hạn, nó cũng không tượng trưng cho tiền bạc và tài phú, mà
tượng trưng cho toàn bộ những gì một người đàn ông bình thường có
thể cho đi - dâng hết tất cả cho tình yêu.

Tiền tuy là vật tầm thường nhưng trên một góc độ nào đó nó

vẫn có thể đo lường được tình cảm. Một người con trai nếu như thật
sự yêu một người con gái, anh ta sẽ nguyện ý tiêu tiền cho cô ta, sẵn
sàng mở ví tiền của mình vì cô ta. Bởi vì trong đầu anh ta mặc định
cô tức là anh, căn bản không có phân chia anh hay em. Ngược lại,
nếu phân ra rõ ràng rành mạch của anh, của em, như vậy là anh ta
muốn để lại đường lùi, không định sẽ kề vai sát cánh đi hết quãng
đường đời còn lại với cô gái.

An Nhiên nhìn hai chiếc thẻ ngân hàng, khóe môi không giấu

được nụ cười ngọt ngào. Phó Chính nhân cơ hội nhét thẻ vào tay cô.
“Đó, em đã nhận rồi, không được hối hận đâu nhé!”

“Được thôi, coi như em bị tiền làm cho mờ mắt, mới nhìn thấy

toàn bộ gia sản của anh đã động lòng.”

An Nhiên ngọt ngào đồng ý lời cầu hôn của Phó Chính, sau khi

anh ra viện, cô liền cùng anh chuyển đến căn hộ mới. Việc đầu
tiên là cô mời Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đến làm khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.