“Đàn ông Kyeong Sang thì đúng là hơi nóng thật nhưng bụng dạ không
xấu.”
“Dù bụng dạ không xấu song cũng khiến người nghe tổn thương. Anh
Taek Gi nên cư xử như mấy anh làng bên, mời tôi ăn kem và bảo tôi nghỉ
ngơi mới đúng mực.”
Ji Hyeon đưa mắt dò xét nét mặt của Taek Gi thì thấy anh bật cười.
“Dẫu sao cô cũng đừng khiến các anh làng bên hiểu lầm nữa.”
“Tôi có làm gì khiến các anh ấy hiểu lầm đâu, họ cũng bảo chỉ làm thêm
vài ngày nữa rồi thôi mà.”
Chong Sik chẳng hề biết anh ta đã ngộ nhận một cách hoang đường,
tưởng rằng quan tâm dồn dập mới là hay. Ji Hyeon chẳng thể nào hiểu nổi.
Ji Hyeon về đến nhà, không hề nói một lời với Taek Gi đại loại như
“Anh vất vả rồi”, cô tự mình dọn bữa tối, sau khi ăn xong lại mang cơm cho
Jin Suk và Jin Pal.
“Buồn cười lắm, cưng ạ. Nếu cứ thấy tao thân thiện và quan tâm đến ai
đó mà cho rằng tao yêu người đó, thì hóa ra ta có đến mười tám đời chồng
rồi đấy.”
Ji Hyeon càng nghĩ càng tức. Trong lúc cô càu nhàu, Jin Suk và Jin Pal
chỉ chăm chăm ăn cơm, chẳng hề để ý.
“Tao đi tắm đây, có ai đến thì sủa to lên nhé. Rõ chưa?”
Dường như hiểu được lời của Ji Hyeon, Jin Suk và Jin Pal vẫy đuôi.
Ji Hyeon vào nhà tắm, nhẹ nhàng trút quần áo, chậm rãi tắm trong dòng
nước mát. Nhân lúc không có ông ở nhà, Ji Hyeon định tắm cho thật sạch,
nhưng tắm nước lạnh thì khó mà sạch hẳn được, song được tắm thoải mái Ji
Hyeon cũng thỏa mãn lắm rồi.
Ji Hyeon quấn khăn lên mái tóc ướt, bước ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy
điện thoại đổ chuông. Cô chạy đến nhấc ống nghe, người gọi là ông. Ông