Chẳng biết Taek Gi trở chứng thế nào mà thoắt cái đã bỏ ra ngoài.
“Sao thế, không muốn đắp cho mình, lại bỏ ra ngoài à?”
Ji Hyeon nghĩ bụng, chắc tính cách quái dị của anh ta lại bộc phát nữa
rồi, cô đành tự mò mẫm đắp dưa leo.
“Dẫu sao cũng là một dạng tính cách khó hiểu.”
Tối hôm đó Ji Hyeon mất ngủ. Và thật kỳ lạ, hình như Taek Gi cũng
không ngủ được nên cứ đi đi lại lại suốt đêm.
9 giờ sáng, Ji Hyeon nhận được điện thoại của Tae Oh báo rằng bắt đầu
xuất phát từ Po Hang đi Kim Cheon. Thấy anh nói hai tiếng nữa sẽ tới nơi,
Ji Hyeon liền rối rít chạy đi tìm Taek Gi.
“Anh đưa tôi về nhà ngay nhé!”
“Sao vậy?”
“Vì người khách hôm qua tôi kể sắp đến rồi! Anh làm ơn đi mà! Chở tôi
về nhà nhé! Tôi không thể gặp người ta với bộ dạng như thế này được!”
Taek Gi lập tức đưa Ji Hyeon về nhà mà chẳng hề phàn nàn, còn Ji
Hyeon bắt đầu cuống cuồng tô vẽ.
Vì bận quay phim. Tae Oh đã không giữ đúng lời hứa gặp Ji Hyeon trên
đường xuống Tae Gu khiến cô rất tiếc nuối. Nhưng lần này, dù sao Ji Hyeon
cũng không cần đợi đến khi về Seoul mới được gặp lại Tae Oh, bởi anh sẽ
đến tận đây.
Ji Hyeon chăm chút cho làn da đã bị cháy nắng thố ráp của mình. Hôm
qua cô đã đắp mặt nạ dưa leo, nhưng chỉ có một ngày thì làm sao da mặt trở
nên trắng mịn như ngọc được. Trang điểm cũng nhanh thôi, nhưng khi chải
mascara, tay cô cứ run lẩy bẩy. Tuy nhiên, dù trang điểm tỉ mỉ mặt Ji Hyeon
cứ trắng bợt như thể được bôi một lớp phấn rôm.
“Làm thế nào bây giờ? Nếu tẩy đi thì còn nhoe nhoét hơn.”