CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 278

“Ông đừng ăn thịt Jin Pal. Sao lại có thể ăn thịt chó được chứ ạ? Chúng

ta đâu phải người man rợ mà có thể bắt chó mình nuôi để làm thịt ăn ạ!”

“Người man rợ?”

“À không, ý cháu là người vô ý thức chứ không phải người man rợ, mà

dù sao cũng không thể làm vậy được đâu ông ơi! Người Pháp mà biết, họ
cười cho đấy.”

“Chó ông nuôi mà sao mày lại thế? Ông ăn thịt chó của ông thì có sao

nào? Người Pháp? Bọn Pháp đó cho ông ăn cơm hay cho lũ chó nhà ông ăn
cơm hả? Có gì mà mày phải ngăn cản ông. Thôi, không còn việc gì làm thì
mày vào rửa chân đi ngủ cho ông nhờ!”

Ông đùng đùng nổi giận, mặt bốc lửa phừng phừng.

Lời ông nói đúng là chẳng sai tí nào. Người Pháp thì có quyền gì mà can

thiệp vào văn hóa ẩm thực của nước khác chứ, với họ món ăn cao cấp nhất
lại là món ăn được làm từ những con ốc sên chậm chạp chẳng thể nghĩ đến
chuyên chạy trốn, vậy mà họ cũng bắt nó để ăn. Nhưng dù là người Phap
hay người nước nào đi nữa, Ji Hyeon cũng tuyệt đối không thể ngồi yên để
con chó mình nuôi trong nhà, bây giờ đã nảy sinh tình cảm, bị bắt làm thịt
được. Huống hồ con Jin Pal tuy đã lớn nhưng vẫn rất dễ thương. Để ông đi
mua thịt chó ở ngoài quán nào đó cho rồi.

“Không được bắt Jin Pal!”

“Sao lại không được!”

“Con cũng là chủ của nó. Ông giao vườn nho và cả lũ chó cho con đi!”

“Ta đã nói là không! Để đấy ta làm thịt!”

“Con bảo không được là không được mà!”

“Ơ hơ! Con nhỏ này thật là, sao mày lại thế chứ?”

“Tuyệt đối không thể ăn thịt Jin Pal được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.