“Em cùng Tống Nghê nửa xu quan hệ cũng không có, bố có rảnh quan
tâm đến chuyện này không bằng bảo ông quan tâm đến bệnh tiểu đường
của mình ấy.”
“Lão tử không có bệnh tiểu đường, thằng nhóc chết dẫm!” Mạc Trăn
vừa nói xong, điện thoại lại truyền tiếng gào thét mười phần trung khí, tiếp
theo điện thoại bị người khác đoạt lấy, “Lão tử vẫn đang ở độ tuổi phong
lưu phóng khoáng, mày không biết tao đẹp trai bao nhiêu đâu!”
Mạc Trăn: “……”
“Vâng, mỗi ngày bố đều tự mình đẹp tới tỉnh.” Anh bình tĩnh châm
chọc.
“……”
“Nếu tao mà không đẹp trai, mày có thể được sinh ra đẹp đến vậy
không?” Người bên kia im re một lát, để cứu vớt lòng tự tôn của mình lại
nói tiếp.
“Người khác đều nói con lớn lên giống mẹ.”
“……”
“Tút” điện thoại bị cắt đứt, Mạc Trăn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết
thúc” trên màn hình, đặt di động lên bàn, tiếp tục ăn bánh.
A Diêu ngồi bên cạnh Mạc Trăn, nhìn chằm chằm di động trên bàn
lẩm bẩm: “Quan hệ của anh với người nhà thật tốt.”
Những lời này tựa như một viên đá nghịch ngợm, hoặc như một làn
gió nhẹ thỉnh thoảng phất qua, tóm lại là trong lòng anh đã nổi lên một
vòng gợn sóng không lớn không nhỏ.