Mạc Trăn theo bản năng xiết chặt hai bàn tay đang nắm vô lăng, anh
trầm ngâm chốc lát, mới thấp giọng đáp: "Con cũng vừa mới biết từ mấy
ngày trước." Thậm chí biết như thế nào, cũng không cần thiết phải nói ra.
"Ồ." Sư phụ híp híp đôi mắt hồ ly, nhìn chằm chằm Mạc Trăn một lúc
mới đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, "Vậy con tính làm gì?"
Phía trước có một chiếc xe con màu đen đang lái tới gần, chợt lóe qua
cửa kính xe. Mạc Trăn nghe thấy gầm bên tai, vừa mới há miệng đã bị lời
của sư phụ cắt đứt: "Con không cần phải trả lời ta ngay, ta còn chưa nói với
con, sau khi cô ta trở về thân thể cũ sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra
trong khoảng thời gian này, bao gồm cả con."
Con ngươi Mạc Trăn hơi co lại, đèn xanh ở giao lộ phía trước lóe lên
vài cái, chuyển thành đèn đỏ. Xe Mạc Trăn vừa khéo ngừng lại nơi ngã tư
đường.
Chờ đến khi đèn đỏ dài đằng đẵng qua đi, xe lại khởi động chạy qua
vạch kẻ dành cho người đi bộ, Mạc Trăn mới chậm rãi mở miệng: "Ngoại
trừ để cho cô ấy trở về, con còn có thể làm gì?"
Đúng vậy, anh không có sự lựa chọn nào khác.
Sư phụ không đáp lại, chỉ trầm mặc nhìn cửa sổ thủy tinh. Phía trên
hắt lên gò má mơ hồ của Mạc Trăn, góc cạnh rõ ràng, đường nét lưu loát.
Nhưng lại lộ ra một nỗi buồn không nói lên lời.
Không kìm được phát ra một tiếng than nhẹ, một tay sư phụ chống
cằm rơi vào trầm tư. Từ lần đầu tiên ông ta thấy Mạc Trăn đã biết tương lai
đứa bé này được định trước một kiếp, kiếp đào hoa.
Thật ra, dù không xem tướng đoán mệnh, chỉ lấy tướng mạo xuất
chúng của Mạc Trăn sẽ có không ít người nói anh chắc chắn sẽ phạm mệnh