A Diêu giống như là chơi đến nghiện, lại làm một tư thế chọc khí cầu.
Mạc Trăn xuyên qua ống kính nhìn nụ cười tươi như hoa trên mặt A Diêu,
ánh nắng vừa vặn chiếu lên đỉnh đầu cô, e lệ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, như
có thần tích nhuộm mây trắng và trời xanh một tầng vàng nhạt.
Nét trầm tĩnh dưới đáy mắt Mạc Trăn cuối cùng cũng dấy lên một tia
gợn sóng, ngón tay khẽ động, thu một màn này vào máy ảnh.
Anh có suy nghĩ muốn chạm vào cô.
Anh có thể mô tả độ cong khóe miệng vểnh lên lúc cô vui vẻ, độ cong
hàng chân mày nhăn lại lúc tức giận ở trong lòng, nhưng lại không có cách
nào chạm vào cô —— chuyện này ở trong mắt những người yêu bình
thường, chỉ là một chuyện rất đơn giản.
"Trăn Trăn, anh đang nghĩ gì vậy?" Mạc Trăn dao động tâm tình
dường như đã gợi lên sự chú ý của A Diêu, cô từ bên cạnh giỏ trúc bay trở
lại, nghiên cứu nhòm Mạc Trăn.
Mạc Trăn không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ đến không thể nhận ra. Thu
hồi cảm xúc dưới đáy mắt, Mạc Trăn lại tìm một góc độ, theo lệ thường
chuẩn bị chụp ảnh tự sướng.
A Diêu nhân lúc Mạc Trăn sắp nhấn nút shutter, một lần nữa nhanh tay
nhanh mắt sán lại, dán vào đầu Mạc Trăn trộm chụp một bức ảnh.
"Tạch tạch" một tiếng, thời gian tựa như bị một tiếng này làm cho
dừng lại.
"Ha ha, Trăn Trăn, chúng ta có ảnh chụp chung rồi!" A Diêu hết sức
kích động nói, còn mang theo mấy phần đắc ý, giống như cô không biết
máy ảnh không thể nào chụp được mình vậy.