CHÀO BUỔI SÁNG, U LINH TIỂU THƯ - Trang 405

Nhan... Cô không cần phải đối mặt với những thứ này, anh muốn bảo vệ cô
cả đời.

"Bây giờ em đang chuẩn bị tới nhà ông ngoại, chuyện này em sẽ nói

với người nhà, anh không cần lo lắng." Lê Nhan nói xong, nhanh tay dập
máy trước khi Hướng Vân Trạch mở miệng.

Hướng Vân Trạch nghe thấy âm thanh máy báo bận, lòng cũng dần

dần chìm xuống. Anh nghĩ muốn bảo vệ cô cả đời, nhưng cũng phải xem
người ta có nguyện ý không.

Lê Nhan cúp điện thoại, xe taxi cũng vừa vặn dừng trước nhà cũ của

Giang gia. Thanh toán tiền xe, Lê Nhan hít một hơi, đẩy cánh cổng đã hơi
rỉ sét.

Căn nhà này được tổ tiên Giang gia truyền xuống, đã có gần trăm năm

lịch sử. Khi còn bé ông ngoại đã ở nơi này, hiện tại đã già, lại càng không
bỏ được căn nhà đã ở cả đời này.

Căn nhà không tính là lớn, có một khu vườn hoa nhỏ, sau vườn hoa là

một tòa nhà hai tầng. Cách tòa nhà không xa có một kho hàng, ban đầu
dùng để chất đống đồ linh tinh, bây giờ đã bị ông ngoại xây lại thành võ
quán, chuyên dùng để dạy cho học sinh luyện võ.

Ngay từ đầu Lê Nhan cảm thấy chỗ này rất hẻo lánh, sẽ không có bao

nhiêu người nguyện ý chạy tới nơi xa như vậy để học võ, nhưng học sinh
năm này qua năm kia chưa bao giờ đứt đoạn. Cô nghĩ bọn họ đại khái là
đều bị danh tiếng trên giang hồ của ông ngoại hấp dẫn tới. Giang gia trước
kia làm gì thì cô không biết, nhưng nghe mẹ cô nói, cụ tổ Giang gia như là
nhân vật trong trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là chưởng môn ngũ nhạc
phái vậy.

Chưởng môn ngũ nhạc phái? Trong đầu Lê Nhan xuất hiện khuôn mặt

của Nhạc Bất Quần, cô cảm thấy đây chẳng phải là ví dụ hay ho gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.