lông mi dày che dấu cảm xúc cuồn cuộn trong mắt anh.
Anh biết anh thay đổi, từ sau khi gặp được A Diêu, dường như tất cả
mọi thứ đều thoát khỏi tầm khống chế của anh.
"Cậu biết Lê Nhan ư?"
Cậu biết Lê Nhan ư? Đây không giống như là một câu hỏi, mà càng
giống một thanh kiếm sắc bén, đột nhiên đâm về phía mình.
Mạc Trăn giật giật khóe miệng, anh không nghĩ muốn giấu Hướng
Vân Trạch cả đời, chỉ là tình huống trong trường hợp bây giờ, anh có vẻ bị
động quá mức.
"Biết, cô ấy là trợ lý của tớ." Mạc Trăn ngẩng đầu, đối mặt với Hướng
Vân Trạch không lộ biểu cảm gì. Nhìn cậu ta có vẻ không hề giật mình,
thậm chí có thể nói là tỉnh táo.
Tỉnh táo quá mức.
Vốn tưởng rằng mình ném ra quả bom nặng ký này, là có thể đổi
khách thành chủ trong cuộc giằng co bất ngờ ở căn phòng này, không nghĩ
rằng Hướng Vân Trạch vẫn cao hơn một nước cờ.
"Lần trước ở bệnh viện tớ nhìn thấy cậu, cậu đi thăm Lê Nhan hả?"
Lần này Mạc Trăn thật sự ngốc rồi, anh tuyệt đối không nghĩ tới
chuyện ngày đó sẽ bị Hướng Vân Trạch nhìn thấy. Theo bản năng mím
mím môi, anh thấy mình phải nói điều gì đó.
"Tớ..."
Một chữ "tớ" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Hướng Vân Trạch đã
vung một quyền lên cằm mình.