CHÀO BUỔI SÁNG, U LINH TIỂU THƯ - Trang 436

Lực đạo của anh ta rất lớn, tuyệt đối không có chút hạ thủ lưu tình.

Mạc Trăn theo xung lực này thuận thế ngã trên ghế sofa phía sau, còn chưa
kịp ngẩng đầu lên, một bóng mờ dày đặc đã bao phủ lên đỉnh đầu mình:
"Xin lỗi, tớ biết chuyện này không nên trách cậu, nhưng tớ vẫn không nhịn
được muốn đánh cậu."

Lời còn chưa dứt, Hướng Vân Trạch lại vung một quyền tới Mạc Trăn.

Song, lần này Mạc Trăn né tránh.

Một quyền của Hướng Vân Trạch đánh lên ghế sofa, bởi vì đấm vào

khoảng không, nên theo quán tính lao về phía trước. Mạc Trăn đứng phía
sau anh, lấy mu bàn tay quệt đi tia máu rỉ ra khóe miệng: "Vừa đúng lúc, tớ
cũng rất muốn đánh cậu."

Hướng Vân Trạch "hừ" cười một tiếng, xoay người lại, nới lỏng cà vạt

trên cổ: "Cậu hình như chưa bao giờ đánh thắng tớ."

Mạc Trăn siết chặt quả đấm, mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay vừa khéo

giúp cậu đổi mới trí nhớ chút."

Không nhớ rõ đã bao lâu rồi không đánh nhau phóng túng như vậy;

trong ấn tượng, sau khi tốt nghiệp trung học, ngay cả càn rỡ chạy nhanh
cũng rất ít, càng đừng nói thoải mái đánh ẩu như vậy.

Không sai, chỉ là đánh ẩu, không có bất kỳ kỹ xảo đánh đấm nào, đơn

giản đến thô bạo.

Nhưng, mỗi một quyền giống như là xả bớt áp bức đã dồn nén trong

tim đã lâu ra vậy, nhẹ nhàng thỏa thích.

Mười phút sau, hai người quần áo xộc xệch ngồi trên một góc sofa thở

hổn hển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.