CHÀO BUỔI SÁNG, U LINH TIỂU THƯ - Trang 459

Lê Tiêu ngẩng đầu nhìn Lê Nhan, thời gian tựa như trở lại năm tám

tuổi, cô làm vỡ bình hoa mẹ yêu thích, bị phạt đứng cả ngày. Lúc đó cũng
là Lê Nhan len lén mang đồ ăn tới cho cô, cũng cười nói với cô như vậy:
"Không phải em cố ý, đúng không?"

Ủy khuất cùng hối hận trong lòng như thủy triều ùn ùn dâng lên, cho

dù là uống say, cho dù là tức giận, sao cô có thể đẩy người này xuống chứ?

Tiếng khóc vang dội khắp cả phòng, Lê Nhan vẫn an tĩnh đứng ở một

bên, Lê Tiêu như là một đứa trẻ vậy, càn rỡ khóc lớn.

Hồi lâu sau, Lê Nhan đi tới ngồi xuống bên mép giường, vỗ vỗ Lê

Tiêu đã khóc mệt: "Chị sẽ không nói chuyện này cho anh Vân Trạch đâu."

Vốn là khóc đến không còn sức, Lê Tiêu vừa nghe cô nói như vậy, lại

giãy giụa sụt sịt: "Em đã nói cho anh ấy biết, anh ấy nói anh ấy sẽ không để
ý đến em TAT."

Lê Nhan: "..."

Xem ra làm chuyện sai, trước sau gì cũng phải bỏ ra cái giá khá cao.

Lê Nhan tranh thủ hai tiếng trong kỳ hạn trở lại trường quay, lúc ấy

Mạc Trăn đang nghỉ ngơi. Thấy Lê Nhan ủ rũ gục đầu, anh không nhịn
được nhíu mi: "Sao vậy?"

"Ông chủ, em cảm thấy mình hơi ngu ngốc."

Mạc Trăn kinh ngạc nhướn mày: "Bây giờ em mới phát hiện?!"

"..." Cô không muốn để ý tới ông chủ.

"Khụ, tôi nói là, em có thể phát hiện mình ngu ngốc, thật ra thì cũng

không phải ngu lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.