"Nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì? Em cũng đã dọn vào rồi, sao lại có thể không có
chìa khóa?"
Lê Nhan cạn lời, cô thấy mặc dù mình bởi vì yêu cầu công việc mới
dọn vào, nhưng nếu Mạc Trăn không ở nhà, cô cũng không thể một mình
ngốc trong nhà anh. Hơn nữa tuy nói cô là trợ lý, nhưng dù sao cũng chỉ
quen biết anh mấy ngày, sao anh có thể yên tâm đưa chìa khóa nhà mình
cho một người xa lạ cho được?
"Mạc Thiên Vương, em cảm thấy ý thức an toàn của anh quá kém." Lê
Nhan lắc đầu, giọng điệu nghe rất nặng nề.
Mạc Trăn chỉ cười mỉm, không nói gì.
Lúc ăn cơm tối, Lê Nhan từ chỗ Mạc Trăn nghe được một tin tốt, rốt
cuộc hôm nay đoàn làm phim có thể không cần quay suốt đêm rồi! Nhưng
vẫn phải bị "ninh" đến mười hai giờ, mọi người mới thu công. Mạc Trăn
thấy Lê Nhan ngồi ghế lái phụ ngáp liên tục, tâm trạng rất là khoái trá.
Sau khi về đến nhà, quả nhiên ở trong phòng khách nhìn thấy hành lý
Lê Nhan mang tới, Mạc Trăn giương môi lên, nói với cô: "Sau này em ở
phòng trên lầu hai đi."
"Vâng." Lê Nhan nói xong liền đi tới xách đống hành lý trên đất,
nhưng lại bị Mạc Trăn giành trước.
Lê Nhan hơi sững sờ, cô nhìn bóng lưng cao ngất lại đẹp trai của anh,
khóe miệng cong lên, cũng đi theo lên lầu hai.