"Bụp" Phiêu Phiêu xuất hiện giữa không trung, Mạc Trăn mắt nhìn
thẳng đi vào phòng. Đi theo sau anh vào phòng, Phiêu Phiêu ló đầu ra ngó
anh một cái: "Anh giận rồi?"
Mạc Trăn rốt cuộc cũng quay người lại, giữa hai lông mày còn mơ hồ
lộ ra tức giận: "Cô dọa đến cô ấy."
"Nhưng tôi tới giúp em ấy mà!" Phiêu Phiêu không phục, "Cái người
kêu Ôn Hiểu Hiểu đó lấy đạo cụ rách nát muốn dọa mèo con, kết quả lại bị
tôi hù dọa đến ngu luôn ~ "
"Nghe khẩu khí của cô hình như còn rất đắc ý?"
"Ặc..." Là một nữ quỷ có tư lịch, Phiêu Phiêu hơi ỉu xìu, bởi vì cô phát
hiện Mạc Thiên Vương hình như giận thật rồi, "XSin lỗi."
Được rồi, để loài người bỗng nhiên bay lên trời, có lẽ phải chịu chút
kinh hãi.
Mạc Trăn lướt mắt qua cô, leo lên giường nằm xuống ngủ. Phiêu
Phiêu thấy anh không có ý tứ muốn đuổi mình đi, cuối cùng cũng thở phào
nhẹ nhõm, biến mất ngay tại chỗ.