"Lê tiểu thư đừng có đứng như vậy, lại đây ngồi đi." Mẹ Mạc Trăn
đứng lên, cười đến dịu dàng động lòng người. Mắt Lê Nhan sáng rỡ: "Nhìn
dì thật giống với Mạc Trăn, cũng là đại mĩ nhân!" Đặc biệt là khí chất giữa
hai hàng lông mày kia, chắc chắn là giống nhau như đúc.
Được người ta khen ngợi thẳng thừng như vậy, mẹ Mạc Trăn che
miệng cười nhẹ hai tiếng. Mắt Lê Nhan lại sáng lên, a, dáng vẻ che miệng
cũng rất mê người! Chỉ có điều sao ba Mạc bên kia lại đột nhiên xám xịt
nhiều như vậy?
Khóe miệng Mạc Trăn nhếch lên cười, kéo Lê Nhan ngồi xuống một
bên ghế. Đô Đô đi tới bên cạnh Mạc Trăn cầu ôm, Mạc Trăn thuận tay nhấc
Đô Đô lên đùi mình. Đô Đô ôm lấy cổ Mạc Trăn, bắt đầu tố cáo với anh:
"Cậu út ơi, các bạn học đều không tin cậu là cậu út của cháu, bọn họ nói
chúng ta không cùng họ, cậu không thể nào là cậu út của cháu."
Mạc Trăn: "..."
"Cậu út, tại sao Đô Đô phải cùng họ với ba, Đô Đô cũng muốn họ
Mạc."
Lê Nhan: "..."
Cô cảm thấy ba Đô Đô bên kia hình như cũng xám xịt rồi.
"Được rồi, Đô Đô không được càn quấy." Mẹ Đô Đô ôm Đô Đô xuống
khỏi đùi Mạc Trăn, "Đô Đô quấn lấy cậu út như vậy mợ út sẽ ghen đó, đấy
chính là vị trí của mợ út."
Lê Nhan: "..."
Chị giáo dục con trẻ như vậy thật sự không có vấn đề gì hả!